Một tháng sau.
Sau một tháng đào tạo. Những người của Hắc Phong trại có cảnh giới từ thái ất trở lên có khoảng ba ngàn vạn người, toàn bộ đã thuần thục nắm giữ pháp trận Diệp Thiên dạy. Mà trong vòng một tháng này, Diệp Thiên ban ngày huấn luyện, buổi tối sủng ái Văn Tuyết Tâm một chút sau đó cùng cô tu luyện, tu vi cũng tăng từ cảnh giới đại thừa thất trọng tăng lên cảnh giới đại thừa bát trọng. Tu vi càng về sau, tăng lên càng chậm, so với khi mới bắt đầu đột phá cảnh giới đại thừa thì chậm đi vô cùng nhiều.
Mà cảnh giới Đại Thừa bát trọng đến cửu trọng cần rất nhiều kinh nghiệm, số tu vi này phải tương đương với lượng tu vi dùng để thăng từ nhất trọng lên tứ trọng. Mà hiện tại Diệp Thiên lại không có nhiều tài nguyên để tu luyện, chỉ dựa vào hấp thu linh khí cùng một lượng nhỏ linh thạch, cho nên tốc độ tu luyện phi thường chậm chạp.
Bất quá có ba ngàn vạn đại quân này, khiến cho thắt lưng Diệp Thiên cũng thẳng hơn rất nhiều.
Bởi vì có đại quân này, lại có Tôn Ngộ Không cùng Hắc Phong trại đương gia giúp đỡ, cho dù Dương Tiễn cùng Na Tra dẫn Thiên binh, Thiên tướng đến, cũng không có năng lực bắt bọn họ đi.
Đương nhiên, những binh lính tạp nham này còn xa mới đủ để bảo vệ sự an toàn của Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm.
Bọn họ có thể đánh lui Thiên binh, Thiên tướng do Na Tra và Dương Tiễn dẫn đầu, nhưng nếu bọn họ mang Đại La kim tiên chỉ huy đại quân tới đánh, đến lúc đó thì khó lòng địch nổi.
Vì vậy, đây chỉ là một khởi đầu.
Anh chính là muốn dùng Hắc Phong trại làm điểm khởi đầu, để dần mở rộng thế lực ở Nam Chiêm Bộ Châu, huấn luyện càng nhiều đại quân, sau đó thu thập thêm nhiều tài nguyên tu luyện để tăng lên thực lực bản thân. Chỉ có bản thân mình cường đại, đại quân cũng cường đại, mới có thể bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của Đóa Đóa cùng Văn Tuyết Tâm.
Về phần Đóa Đóa, những ngày này cũng là nhìn thấy sự vất vả của cha. Cho nên cô bé cũng không còn tiếp tục mải chơi, cũng đặt tâm vào tu luyện. Cho nên với sự nỗ lực này, trong vòng 1 tháng
Cô nhóc cũng từ sơ kỳ thái ất thăng lên cảnh giới Thái ất tam trọng.
Bất quá cô nhóc cũng không dành nhiều thời gian tu luyện, nếu không lấy thiên phú của cô nhóc, thì đến nay có thể tu vi sẽ còn cao hơn nhiều.
Bên trong Tụ Nghĩa Đường.
"Mẹ nó, đại quân huấn luyện xong, ba trại lại trống rỗng không một bóng người, không biết chạy đi đâu trốn, ngươi nói có tức không chứ hả người anh em Diệp Thiên?"
Đại Đương gia đấm ngực dậm chân nói.
Diệp Thiên cười cười, nói: "Đại Đương gia, kỳ thật trọng tâm của chúng ta, không thể chỉ đặt ở trên người của ba sơn trại, chúng ta nên đem ánh mắt nhìn xa hơn một chút.”
Đại Đương gia nhíu mày: "người anh em Diệp Thiên lời này nói này là như thế nào?”
Diệp Thiên cười hỏi: "Đại Đương gia làm thủ lĩnh của Hắc Phong trại đã bao nhiêu năm?”
Đại Đương gia suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái khoảng 3000 năm rồi."
Diệp Thiên liền hỏi: "Đại đương gia có muốn từ trại chủ sơn trại, nhảy vọt trở thành thủ lĩnh bộ lạc không?"
Rít lên! Đại Đương gia hít một hơi khí lạnh, kinh hãi nói: "Người anh em Diệp Thiên, ta đương nhiên có nghĩ, nhưng ta không dám nghĩ xa hơn, ngươi phải biết dùng thực lực một trại, muốn tấn công một bộ lạc, quả thực so với phàm nhân muốn bay lên trời còn khó hơn.”
"Cho nên vẫn là quên đi, giấc mộng này ta cũng không dám làm, một khi làm, phải chết không biết bao nhiêu anh em, chỉ sợ toàn bộ anh em trong trại đều phải chết, mà có chết hết thì ta cũng không lên được cái ghế thủ lĩnh bộ lạc."
"Đúng vậy người anh em Diệp Thiên." Lục gia nói: "Nhìn khắp Nam Chiêm Bộ Châu, bộ lạc nhỏ nhất cũng có cả trăm tỷ dân, trong đó một phần mười là quân đội, tức là 10 tỷ quân.”
"Mà Hắc Phong trại chúng ta, trải qua trận chiến vừa qua, chỉ còn lại hơn ba ngàn vạn người có thể chiến đấu, tuy rằng trải qua huấn luyện của ngươi, thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng muốn tiến đánh hạ bộ lạc thì còn xa mới đủ." “Hơn nữa, có một số thủ lĩnh bộ lạc, là các Đại La kim tiên, thậm chí còn có nhiều người lợi hại hơn thế nữa!”
Diệp Thiên đang định nói cái gì.
"Báo!" Có một thủ hạ chạy vào.
“Đại đương gia, không tốt, Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại, người ba trại này mang theo cờ của bộ lạc Long Vũ, chỉ huy năm ngàn vạn đại quân công kích chúng ta!”
"Cái gì!" Đại đương gia cùng hai mươi vị đương Hắc Phong trại nhất thời biến sắc.
Tất cả đều có vẻ hoảng loạn.
“Bộ lạc Long Vũ, tuy rằng chỉ là một bộ lạc tầng trung, nhưng thực lực của bọn họ so với Hắc Phong trại chúng ta không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!”
"Thì ra người người ba trại không phải là bỏ trốn mà là gia nhập vào bộ lạc Long Vũ, hai ngày trước vừa có anh em đi ra ngoài trở về, nói bộ lạc Long Vũ cùng bộ tộc Thiên Thánh khai chiến, bộ lạc Long Vũ đạt được thắng lợi, đây chính là lúc tinh thần quân lính bọn họ cực hăng, lần này Hắc Phong trại chắc chắn nguy hiểm!"
"Làm thế nào để đối mặt với năm ngàn vạn đại quân của bộ lạc Long Vũ, ba ngàn vạn đại quân đối mặt với năm ngàn vạn đại quân của bọn họ, phần thắng quá nhỏ bé!”
“...”
Ngay khi mọi người hoảng hốt, Diệp Thiên mở miệng nói: "Các vị đương gia, trước tiên đừng sợ, hơn ba ngàn vạn anh em của Hắc Phong trại trải qua một tháng huấn luyện của ta, lực chiến đấu đã vượt quá tưởng tượng của các ngươi, đừng nói đối phương đem tới năm ngàn vạn đại quân, chính là năm trăm vạn đại quân, cũng không phải đối thủ của chúng ta.”
Diệp Thiên nói rất khẳng định. Sau một tháng đào tạo. Hơn ba ngàn vạn đại quân, đã thuần thục nắm giữ pháp trận có công có phòng, hỏa lực tấn công và sức phòng ngự của đại quân cũng tăng lên rất nhiều.
Đừng nói đánh đại quân gấp mười lần không có am hiểu pháp trận, coi như là đại quân gấp trăm mà không am hiểu pháp trận, Diệp Thiên cũng dám mang quân tiến đánh.
"Diệp Thiên, ngươi không biết, bộ lạc Long Vũ tổng cộng có hai ba trăm tỷ đại quân, tuy rằng chỉ tới năm ngàn vạn đại quân, nhưng cho dù thắng lợi, đến lúc bọn họ lại đều quân đến đánh, chúng ta cũng là đánh không lại." Có một vị đương gia nói.
Diệp Thiên cười nói: "Ngũ gia, ngươi lo lắng nhiều, chúng ta lấy chiến đối chiến, bọn họ lần này tới năm ngàn vạn đại quân, chúng ta có thể bảo trì thực lực, không nên để bọn chúng nhận ra thực lực của chúng ta rất mạnh, chiến đấu phải dài hơi một chút, diệt một nửa rồi bắt lại một nửa, sau đó đem tù binh bắt được cải tạo thành người chúng ta sử dụng.”
"Sau khi đánh bại, bọn họ trở về báo tin, thủ lĩnh của bọn họ khẳng định sẽ không để ý mà đi ra tiêu diệt chúng ta, nhiều nhất phái tiếp ba đến năm tỷ quân đến, đến lúc đó chúng ta lại tiếp tục giết một nửa, bắt sống một nửa."
"Sau đó, bọn họ lại phái ba năm mươi tỷ, vẫn là tiêu diệt một nửa bắt một nửa."
"Đến lúc đó, bọn họ cho dù dốc toàn bộ quân mà đi ra tiêu diệt chúng ta, cũng không tiêu diệt được chúng ta, ngược lại sẽ bị chúng ta tiêu diệt, như vậy Đại Đương gia có thể thành công ngồi trên ghế của thủ lĩnh bộ lạc."
Kinh Diệp Thiên nói như vậy.
"Này!" Tất cả đương gia của Hắc Phong trại đều ngây ngẩn cả người. Sau đó, nhao nhao cười ha ha.
“Thật đúng là ý tưởng tuyệt vời, diệt muốn tiêu diệt Hắc Phong trại, bộ lạc Long Vũ khẳng định sẽ không dốc toàn lực mà ra, nếu như bọn họ cứ lần này phái nhiều quân hơn lần trước, vậy chúng ta thật đúng là có thể một lần lại một lần ăn no, cuối cùng thì diệt luôn bộ lạc Long Vũ!
"Người anh em Diệp Thiên thật đúng là tháo vát đa mưu, theo như lời ngươi nói, đại đương gia thật đúng là có thể làm thủ lĩnh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!