Kẽo kẹt!
Diệp Thiên ôm Văn Tuyết Tâm, nóng nảy tiến vào phòng.
Bộp! Dùng một thần niệm, cánh cửa tự động đóng lại.
"Vợ Tuyết Tâm ơi, anh thèm vợ lâu lắm rồi, hắc hắc."
Diệp Thiên nhếch miệng cười, hôn lên môi Văn Tuyết Tâm một cái, sau đó đặt cô lên giường lớn.
"Diệp Thiên, anh cả một đêm chiến đấu với quân địch, anh... chắc là mệt mỏi rồi, có nên... Nghỉ ngơi trước không?” Văn Tuyết Tâm nũng nịu hỏi, nhưng trong nội tâm rất khẩn trương.
"Không mệt, không mệt." Diệp Thiên nhanh chóng lắc đầu, sau đó nhào tới.
Không có nhiều thời gian. Một bản giao hưởng tuyệt vời vang lên.
Đôi khi như núi cao, đôi khi như nước chảy, đôi khi như những con sóng vỗ bờ, liên tục không ngừng.
...
Trong lúc này,
Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại ba vị đại đương gia, cùng với gần ngàn vạn tàn binh bại tướng, một đường chạy trốn rốt cục ngừng lại.
“Mẹ nó, lần này công kích Hắc Phong trại chịu tổn thất quá lớn!” Đại đương gia của Kim Sơn trại nói.
Đại đương gia của Phi Hổ trại vội vàng nói: "Đại đương gia của Long Nha trại, đều trách ngươi, kéo chúng ta lên thuyền giặc, lần này thì tốt rồi, chết nhiều quân tinh nhuệ như vậy, còn đắc tội với Hắc Phong trại, nếu Hắc Phong trại muốn trả thù, đến giết chúng ta thì làm sao bây giờ, ngươi nói cho ta biết, làm sao bây giờ!”
Đại đương gia của Long Nha trại ảo não nói: "Ai biết Hắc Phong trại từ khi nào đã học được pháp trận, hơn nữa Tôn Ngộ Không kia không biết ở đâu đến giúp, đây là điều chúng ta không nghĩ tới trước.”
“Nếu như không có những pháp trận kia phóng ra mạng hỏa lực cường hãn, không có Tôn Ngộ Không ngăn cản chúng ta lại, Hắc Phong trại sớm đã bị chúng ta tiêu diệt, làm sao có thể thua thảm như vậy!”
Đại đương gia của Phi Hổ trại không hiểu tức giận nói: "Vậy trước khi ngươi muốn tấn công, cũng phải tìm hiểu rõ ràng thực lực của đối phương, gọi chúng ta tới, tạo thành thương vong lớn như vậy, ngươi chịu trách nhiệm được sao? Có biết Phi Hổ trại ta đã chết năm vị đương gia hay không, tổn thất này lớn đến mức nào ngươi có biết hay không?”
Đại đương gia của Long Nha trại tức giận nói: "Ngay từ đầu đánh rất thuận lợi, sao ngươi không nói? Sau đó xuất hiện tình huống không mong muốn, ai cũng không nghĩ tới, ngươi lại quay qua trách ta? Ngươi trách ta, sao không nghĩ đến những chuyện này từ đầu?”
"Ngươi..."
"Được rồi, được rồi."
Đại đương gia của Kim Sơn trại ngăn ở giữa hai người bọn họ, nói: "Trước mắt không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm, phải nghĩ biện pháp đối phó với Hắc Phong trại, vì kế tiếp bọn họ có thể tấn công trả thù, pháp trận của bọn họ quá mạnh, nếu đối với chúng ta phát động trả thù, chúng ta ai cũng không chịu nổi!"
Nghe xong lời hắn nói, hai vị đại đương gia bình tĩnh lại, giờ mới nhớ tới phải nghĩ biện pháp đối phó.
"Trước mắt chỉ có thể hợp quân một chỗ, phòng ngự trong một trại, mới có thể phòng ngừa bị ăn thịt." Đại đương gia của Long Nha trại trầm tư thật lâu sau đó nói.
Đại đương gia của Phi Hổ trại cười lạnh nói: "Anh em của cả ba trại, mấy tỷ người và ngựa, hợp nhất ở một chỗ thì ở tại sơn trại nào? Long Nha trại các ngươi có đủ chỗ không?”
"Đúng vậy, nếu không mang theo người nhà đi cùng, các anh em khẳng định không vui, người nhà của ba sơn trại nhiều như vậy, bất kể là Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại, đều không chứa được nhiều người như vậy." Kim Sơn trại chủ nói.
"Nếu không như vậy đi." Đại đương gia của Long Nha trại nói: "Chúng ta đầu quân vào một bộ lạc, mang theo tiền bạc cùng người rời đi, khẳng định có bộ lạc nguyện ý thu nhận chúng ta, đến lúc đó Hắc Phong trại muốn đánh cũng không dám đánh, chúng ta còn có thể cùng thủ lĩnh bộ lạc tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, để cho bọn họ dẫn người cùng chúng ta đi tấn công Hắc Phong trại, các ngươi xem thế nào.”
Hai vị đại đương gia trầm tư mấy giây sau đó nghĩ đến giờ thì chỉ có thể làm như vậy.
...
Hắc Phong trại. Trong phòng cưới. Bản giao hưởng đã dừng lại.
Văn Tuyết Tâm vẻ mặt thỏa mãn nằm trong lòng Diệp Thiên.
"Hiện tại, em đã trở thành người phụ nữ chân chính của anh, anh phải đối xử tốt với em, bất kể như thế nào cũng không được bỏ rơi em đi biết không?" Văn Tuyết Tâm nói.
Diệp Thiên sủng ái sờ sờ mặt cô ấy, nói: "Yên tâm đi Tuyết Tâm, cuộc sống sau này cho dù khó khăn hơn nữa, anh cũng sẽ không vứt bỏ em, sẽ che mưa cho em, cho em một gia đình an toàn hạnh phúc nhất thế gian.”
"Cái này mới được này." Mặt Văn Tuyết Tâm lộ vẻ vui vẻ.
Sau đó, cô ấy tò mò hỏi: "Có phải trong mười tháng tới, chúng ta sẽ có con không?"
Người trên thiên đình cũng mang thai chín tháng mười ngày.
Mười tháng tương đương với 300 năm của Trái Đất.
Vì vậy, khả năng sinh sản của người trên thiên đình là tương đối yếu.
Đương nhiên, người trên thiên đình đều trường thọ, cho nên để khống chế dân số, mới có quy định là mang thai đủ 10 tháng.
Vì thế rất nhiều phụ nữ trên thiên đình đều không nguyện ý sinh con, cho dù sinh ra, cũng sẽ không sinh nhiều, bởi vì mang thai quá khổ, quá dài, quá khó chịu!
"Cái này phải xem tình huống, muốn biết có hay không, phải qua một thời gian, xem em có ốm nghén hay không mới biết có mang thai đứa bé hay không." Diệp Thiên nói.
"Ồ." Văn Tuyết Tâm mơ hồ gật đầu.
Sau đó mỉm cười: "Em cũng muốn sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn và hiểu biết như Đóa Đóa."
"Được." Diệp Thiên cũng thích con gái. Giống như Đóa Đóa, rất thân mật.
"Vậy em nằm một lát, anh đi dạy các anh em bày binh bố trận." Diệp Thiên nói.
Văn Tuyết Tâm gật đầu.
Vì thế, chân trước Diệp Thiên vừa bận rộn xong, cũng không quan tâm nghỉ ngơi, liền đi ra ngoài dạy toàn bộ người trong trại tử cảnh giới thái ất trở lên bày binh bố trận.
Không có biện pháp, anh phải huấn luyện một đội quân trước, để bảo vệ sự an toàn của Đóa Đóa và Văn Tuyết Tâm. Anh không muốn chờ thiên binh thiên sẽ tìm được, đến lúc đó không làm được gì chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Ngày hôm sau. Bộ lạc Long Vũ ở Nam Chiêm Bộ Châu.
Ở Nam Chiêm Bộ Châu, một bộ lạc tương đương với một quốc gia.
Các bộ lạc lớn có dân số hàng nghìn tỷ người. Các bộ lạc nhỏ có dân số cũng khoảng 100 tỷ người.
Trên mảnh đất này, có hàng ngàn bộ lạc rải rác.
Bọn họ tự mình làm chủ, tranh đoạt chém giết lẫn nhau, quanh năm chiến loạn không ngừng, ai cũng không muốn phục tùng ai, tính tình đều rất cứng rắn, đây cũng là nguyên nhân thiên đình khó có thể cai quản mảnh đất này.
Mà so với sơn trại, bộ lạc có thực lực mạnh hơn nhiều lắm. Đây cũng là nguyên nhân ba đại trại muốn gia nhập vào bộ lạc. Lúc này, Đại đương gia của ba đại trại, liền mang theo theo toàn bộ người tiến đến thành Quang Minh, thủ phủ của bộ lạc Long Vũ.
“Các ngươi làm gì, mang theo nhiều người như vậy, thành Quang Minh chúng ta không tiếp nhận người tị nạn, mau rời đi!”. Người bảo vệ không có ý tốt nói.
Đại đương gia của Long Nha trại cười hắc hắc nói: "người anh em, chúng ta đến để gia nhập vào bộ lạc Long Vũ, xin thông báo cho thủ lĩnh của các ngươi một chút”
Long Nha trại, Kim Sơn trại, Phi Hổ trại, ba vị đại đương gia mang theo ba tỷ người, sáu trăm nghìn tỷ lượng vàng đến xin gia nhập.”
“Sáu trăm nghìn tỷ lượng vàng?”
Đôi mắt của người bảo vệ sáng lên và nói: "Các ngươi chờ đợi, ta sẽ bảo một người nào đó đi thông báo cho thủ lĩnh của chúng ta." Được sự cho phép của thủ lĩnh, ba vị đại đương gia dẫn người tiến vào thành Quang Minh, sau đó ba vị Đại đương gia mang theo sáu trăm nghìn lượng vàng đi đến điện Quang Minh gặp thủ lĩnh.
"Đại đương gia của Long Nha trại, Mã Thoại."
"Đại đương gia của Kim Sơn trại, Tiêu Thái."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!