Lúc này, tại học viện Phiêu Miểu.
"Các ngươi nói, Diệp Thiên cùng Văn Tuyết Tâm trốn ở đâu đây, toàn bộ mọi nơi đều đã phát hành lệnh truy nã, nhưng đến giờ còn chưa nhận được tin tức gì về nơi ở của hai người bọn họ."
Trên sân chơi, Ngưu Tiểu Ngọc gãi đầu nói.
Lý Ngao cười nói: "Cần gì phải quản hai người đó ở đâu, cho dù bọn họ có trốn đến chân trời góc biển, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị bắt, Thiên Đình đã hạ lệnh truy nã, trên đời có mấy người chạy thoát?”
Lý Ngao tràn đầy tự tin, đối với cha mình và Na Tra vô cùng có lòng tin, tin tưởng bất kể Diệp Thiên cùng Văn Tuyết Tâm trốn ở đâu, nhất định có thể kéo hai người bọn họ ra.
"Mà này Dương Phong, nếu Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm bị bắt trở về, anh có còn muốn cưới Văn Tuyết Tâm không?" Trần Hạo hỏi.
Dương Phong nói: "Phải xem tình huống, nếu thân thể Văn Tuyết Tâm còn trong sạch, ta vẫn muốn cưới cô ấy, nếu cô ấy cùng Diệp Thiên phát sinh quan hệ, mang thai con của Diệp Thiên, vậy ta sẽ không cần cô ta nữa, Dương Phong ta cho dù có thích cô ấy hơn nữa, cũng không chấp nhận chuyện mình đi giày rách.”
Hắn hiện giờ thực sự lo lắng.
Không nghĩ tới Văn Tuyết Tâm sẽ cùng Diệp Thiên trốn đi.
Hơn nữa hắn có một loại dự cảm rất mãnh liệt, rất mong hai người nhanh chóng bị bắt trở về vì nếu bị bắt muộn hơn chỉ sợ Văn Tuyết Tâm sẽ phát sinh quan hệ cùng Diệp Thiên.
"Yên tâm đi, Dương Phong, Văn Tuyết Tâm không phải loại con gái tùy tiện, cha ngươi và cha ta, nhất định có thể nhanh chóng đem hai người bọn họ bắt về Thiên Đình." Lý Ngao vỗ vai Dương Phong nói.
"Ừm." Dương Phong gật đầu.
"Hừ." Hắn ta lại hừ nói: “Chờ Diệp Thiên bị bắt trở về, chúng ta nhất định phải vận dụng quan hệ, ngăn cản bất kì kẻ nào thay Diệp Thiên cầu xin tha thứ, nhất định phải để hắn chết. Mẹ nó, ta hận hắn đến chết, từ sau khi hắn xuất hiện, mặt mũi của ta sớm đã bị hắn đạp vỡ!"
“Chẳng thế thì sao, tên này quả thực chính là ác mộng của chúng ta, nhất định phải khiến hắn chết!”
Đám người Lý Ngao nhao nhao nói.
Ngay sau đó. Xì xào một tiếng.
Một đoàn ánh sáng vàng từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt hai người bọn họ.
Nhìn thoáng qua.
"Mẹ kiếp!”
Lý Ngao và Dương Phong đều hoảng sợ.
“Tôn Ngộ Không, ngươi muốn làm gì?”
Lý Ngao hoảng sợ hỏi, một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có nhất thời bao trùm toàn thân.
“Lão Tôn ta muốn các ngươi phải chết!”
Tôn Ngộ Không tức giận trả lời, sau đó tay duỗi ra, gậy như ý xuất hiện trên tay. Nhất thời, Dương Phong liền kinh hãi nói: "Tôn Ngộ Không, ngươi đừng làm loạn, chuyện giữa bậc con cháu, bậc cha chú không thể nhúng tay vào, nếu ngươi động thủ đánh chúng ta, ngươi liền chết chắc, người nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ha ha!”
Tôn Ngộ Không cực kỳ tức giận cười ngược lại: "Cái gì mà bậc cha chú không được nhúng tay vào, nói cái rắm gì đó, vốn lão Tôn ta không muốn nhúng tay vào, nhưng là cha chú nhà các ngươi nhúng tay vào trước, hạ thánh chỉ để chia cắt Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm, buộc hai đứa nó phải làm trái thánh chỉ, chính vì thế mà cha chú nhà các người mới có cơ hội để danh chính ngôn thuận giết Diệp Thiên.”
“Nếu các ngươi đê tiện như vậy, đem Diệp Thiên cùng Văn Tuyết Tâm ép vào đường cùng, các ngươi còn đem con ta đánh đến bị thương, lão Tôn ta không có quyền lực lớn như cha các ngươi, cũng không thể làm ra loại chuyện đê tiện như bọn họ, cho nên lão Tôn ta liền dùng gậy như ý giải quyết, các ngươi không phải muốn Diệp Thiên phải chết hay sao, không phải muốn con trai ta sống không yên ổn sao, vậy thì hôm nay ta sẽ để các ngươi chết trước!”
Giọng nói vừa xong, Tôn Ngộ Không dùng gậy như ý đánh tới.
"Không!” Đám người Dương Phong và Lý Ngao, mắt đều kinh hoàng.
Giây tiếp theo! Ầm ầm! Gậy như ý đánh mạnh vào bọn người Dương Phong và Lý Ngao.
Trong chốc lát. Lý Ngao, Dương Phong cùng hơn mười người khác, toàn bộ bị một gậy của Tôn Ngộ Không đánh thành vũng máu.
Toàn bộ học viên của học viện Phiêu Miểu đều cảm thấy kinh hoàng.
Khoảnh khắc này. Toàn bộ học viện Phiêu Miểu yên tĩnh như chết yên tĩnh.
Mọi người đều nghẹn họng. Đều hướng Tôn Ngộ Không và nhìn hắn với anh mắt kinh ngạc, hoài nghi, khiếp sợ, không thể tin được rất nhiều thần sắc phức tạp.
Quả thực không thể tin được, Tôn Ngộ Không lại dám hạ thủ với bọn Dương Phong!
Nhưng khiếp sợ khiến bọn họ cũng không nói nên lời.
"Hừ!”
Tôn Ngộ Không thu hồi gậy như ý, nhịn không được nói một câu: "Để cho các ngươi thấy cái giá của sự kiêu ngạo cuồng vọng, hiện tại xem các ngươi còn kiêu ngạo cuồng vọng như thế nào?"
Nói xong, hắn hóa thành một đoàn ánh sáng rời đi.
Giây tiếp theo! Học viện Phiêu Miểu phát nổ.
"Trời ơi! Tôn Ngộ Không điên rồi, vậy mà mười mấy người bọn Dương Phong, Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo đều đánh chết!”
"Xong rồi! Tôn Ngộ Không xong rồi! Nhị lang thần và Na Tra bọn họ tuyệt đối sẽ để cho hắn chết rất thảm!”
“Thật đáng sợ, cả người tôi cũng lạnh toát luôn rồi, cái này cũng quá tàn nhẫn đi!”
“”
Chẳng bao lâu, đã có rất nhiều người đi trước để báo cáo tin.
Không có nhiều thời gian. Nhị Lang Thần, Na Tra, Tứ đại thiên vương, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước đại tiên cùng rất nhiều thần tiên đều đi tới học viện Phiêu Miểu.
"Vết máu trên mặt đất này, chính là những đứa con của bọn họ bị Tôn Ngộ Không một gậy đánh chết, hóa thành một vũng máu lớn đây sao?"
Na Tra chỉ vào vũng máu trên sân chơi, không dám tin hỏi học sinh xung quanh.”
"Đúng vậy, lúc ấy đám người Lý Ngao và Dương Phong ở đây đi dạo cùng nói chuyện phiếm, Tôn Ngộ Không liền tới, một gậy liền đánh bọn họ thành vũng máu." Ai đó đã trả lời.
"Đáng chết! Đáng chết!”
Nhị Lang Thần và Na Tra nổi tiếng nóng tính, nhảy lên tức giận.
Lúc này, Thái Bạch Kim Tinh nói: "Các ngươi nhanh chóng đi Hoa Quả Sơn, bắt con khỉ đó về đây, ta sẽ đi Lăng Tiêu Bảo điện, để Ngọc hoàng ra mặt, khẩn cầu Thái Thượng lão quân đến thu phục bọn chúng."
" Được rồi!
Giây tiếp theo! Nhị Lang Thần, Na Tra, Tứ đại thiên vương, Xích Cước đại tiên cùng các vị tiên khác cùng nhau đi về phía Hoa Quả Sơn.
Thái Bạch Kim Tinh trở về Thiên Đình. Khi nhị lang thần bọn họ đến Hoa Quả Sơn, Hoa Quả Sơn đã không còn một ai.
“Mẹ nó, con khỉ chết tiệt, đừng để ta tìm được, một khi để cho ta tìm được, ta tuyệt đối phải lột ra nó”
Đám người Nhị Lang Thần phẫn nộ đến cực điểm!
Khi bọn họ trở về học viện Phiêu Miểu, Thái Bạch Kim Tinh đã mang theo Thái Thượng lão quân đến học viện Phiêu Miểu.
“Thái Thượng lão quân mới xem!”
Toàn bộ học viện Phiêu Miểu cung kính bái lạy.
Thái thượng lão quân vung lên phất trần" đều đứng dậy đi.”
“Tạ ơn Thái Thượng lão quân”.
Mọi người đứng dậy. Lúc này, thái thượng lão quân móc ra một tấm bùa chú, khóe miệng khẽ nhúc nhích vài cái.
Ầm ầm!
Bùa chú nổ tung.
Hóa thành phù văn rậm rạp, bao phủ toàn bộ học viện Phiêu Miểu.
Chỉ trong chốc lát. Chỉ thấy trong hư không, từng hạt ánh sáng dần tụ lại, dần dần hình thành mấy đạo nhân ảnh. Chẳng bao lâu. Đám người Lý Ngao, Dương Phong, toàn bộ sống lại, xuất hiện trên sân chơi.
"Tốt quá rồi!" Đám người Na Tra phấn chấn không thôi.
“Cảm ơn Thái Thượng lão quân!” Đám người Dương Phong nhao nhao quỳ lạy.
Thái Thượng lão quân thản nhiên nói: “May là Tôn Ngộ Không tu vi thấp, nếu là Trấn Nguyên Tử ra tay, ai cũng không cứu được các ngươi, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy!”
Dứt lời, Thái Thượng lão quân cưỡi trâu rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!