Trong thời khắc đó! Tiếng đánh nhau đột nhiên dừng lại.
Long Nha trại Tam gia, Tứ gia, và tất cả người của Long Nha trại, đều nhìn về phía phát ra âm thanh
Chỉ thấy Hắc Phong trại: Đại đương gia, Nhị gia, Tam gia và mấy người đương gia khác, mang theo mấy vạn người của Hắc Phong trại ùn ún tiến tới.
"Không tốt!" Mới vừa nhìn
Toàn bộ người của Long Nha trại đều cảm thấy không ổn.
Ngay sau đó, Long Nha trại Tam gia kinh hãi kêu lên: "Rút lui! Rút lui đi! Đại đương gia của Hắc Phong trại đang đến!" Giọng nói rơi xuống.
Tất cả những tên cướp của Long Nha trại, như một làn khói chạy loạn khắp nơi, phân tán chạy trốn.
"Đuổi theo cho tôi!" Giết sạch con mẹ nó không để lại một đứa nào!”
Đại đương gia của Hắc Phong trại tức giận kêu lên. Nhất thời, mấy vạn người tinh nhuệ của Hắc Phong trại tản ra, đuổi theo đi truy sát người của Long Nha trại đang chạy trốn.
"Hahaha!" Hắc Phong trại Lục gia thấy thế nhất thời cười to: "Diệp Thiên, chúng ta được cứu rồi, vợ và con gái anh đã báo được tin, Đại đương gia của chúng ta đã tới, chúng ta được cứu rồi!"
Hô! Diệp Thiên cứu cùng cũng thở ra. Cuối cùng cũng không chết được, anh có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với vợ và con gái.
“Mẹ nó!” Mà Long Nha trại Ngũ gia lại sợ hãi, thu hồi búa, chuẩn bị đem đao ở bên hông rút ra
Đúng lúc này, Đại đương gia của Hắc Phong trại bay tới, một tay túm lấy tóc hắn, một thanh đao đeo bên người được rút ra, sau đó đâm liên tiếp mấy phát lên người Ngũ gia, sau đó đem hắn ném ở trước mặt Hắc Phong trại – Lục gia, rồi một chân giẫm lên ngực hắn ta.
"Lục gia, ngươi không sao chứ?"
Đại đương gia hỏi.
"Cũng may không sao." Lục gia cười chỉ chỉ Diệp Thiên ở một bên, nói: "Nhờ người anh em Diệp Thiên, nếu như không phải có hắn hỗ trợ, lại có vợ con hắn đi tìm Đại đương gia báo tin, ta sớm đã bị người của Long Nha trại làm thịt.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn sáng lên, thở dài: "Đáng tiếc một ngàn anh em đều đã chết.”
Đại Đương gia vừa nghe, nhất thời phát ra lửa giận, mà lửa giận này lại dồn lên trên người Ngũ gia Long Nha trại, đại đương gia trực tiếp chặt Ngũ gia thành thịt vụn, sau đó chắp tay nói với Diệp Thiên: "Diệp Thiên, cảm ơn ngươi đã cứu Lục gia của chúng ta, phần ân tình này, Chu Khuê ta ghi nhớ, từ nay về sau cậu chính là anh em của chúng ta, có cái gì cần hỗ trợ cứ thoải mái nói ra, ta cam đoan sẽ không nói hai lời!”
Diệp Thiên cũng cười cười, chắp tay đáp: "Đại đương gia không cần khách khí.”
Lúc này, Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa cũng chạy tới đây, đỡ Diệp Thiên dậy.
"Diệp Thiên, anh không sao chứ?"
"Cha, cha không sao chứ?"
Diệp Thiên lắc đầu: "Cũng may, không chết được.”
Sau đó, anh ôm Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa vào lòng. Anh vừa rồi quả thật cho rằng sắp chết, cũng sợ sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ mà mình yêu quý cùng đứa con gái mà mình sủng ái, hiện tại lại gặp lại hai người bọn họ, anh có một loại cảm giác hạnh phúc lan đến tận kiếp sau.
Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa cũng biết, Diệp Thiên ôm hai người run run, nói rõ vừa rồi nguy hiểm đến mức nào.
"Trách em đi, chính em bảo mọi người đi đến đây, để mọi người phải chịu nhiều nguy hiểm như vậy."
Văn Tuyết Tâm áy náy nói.
Diệp Thiên sờ sờ mặt cô, ôn nhu nói: "Đừng nói như vậy Tuyết Tâm, em có thể vì anh buông tha vinh hoa phú quý, anh vì em chịu một chút nguy hiểm thì có là gì? Chỉ là trách anh vô dụng, để em đi theo anh chịu khổ."
Văn Tuyết Tâm mỉm cười ngọt ngào: "Anh là người sẽ chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với em trong suốt cuộc đời này, em không hối hận vì quyết định của mình."
Diệp Thiên nghe thấy cảm động trong lòng. Thề nhất định phải đối xử tốt với người con gái ngốc nghếch này, nhất định phải bảo vệ cô, quyết không để cho cô chịu ủy khuất.
Lúc này, Trào Phong thú và Tù ngưu thú đi tới.
"Oa, Trào Phong thú, đây là bạn của người sao?"
Đóa Đóa buông Diệp Thiên ra sờ đầu Tì Ngưu thú hỏi.
Trào Phong thú trả lời: "Đó là anh trai tôi.”
"Thì ra là anh trai của ngươi a, uy mãnh thật."
Đóa Đóa cười như nở hoa, lại hỏi Tù ngưu thú có nguyện ý ở cùng với gia đình bọn họ hay không.
Trào Phong thú nói cho Tì Ngưu thú biết vì sao nó quen với mấy người Diệp Thiên, vì thế Tì Ngưu thú liền đồng ý ở cùng một nơi với bọn họ, chiếu cố lẫn nhau.
Không mất nhiều thời gian, người đuổi giết tàn dư của Long Nha trại đã trở về.
Đại đương gia, ngoại trừ Tam gia, Tứ gia của Long Nha trại và khoảng hơn 100 người chạy thoát, còn lại đều bị chúng ta giết!
Một trong số những đương gia của Hắc Phong trại báo cáo.
"Rất tốt!"
Đại Đương gia lộ vẻ hài lòng, sau đó phân phó: "Nhị gia, Tam gia, Tứ gia, các ngươi mỗi người mang theo một vạn người, đi đến phụ cận của Long Nha trại, bất cứ ai đi ra từ đó thì làm thịt cho ta, dám giết anh em Hắc Phong trại ta, nhất định phải bắt bọn họ phải trả giá đắt!”
"Rõ! Đại đương gia!”
Rất nhanh, ba vị đương gia mang theo người xuất phát.
Đại Đương gia thì nhìn về phía Diệp Thiên, nói: "Người anh em Diệp Thiên, nếu như không ghét bỏ, mời đến sơn trại chúng ta làm khách, ta phải cẩn thận nói cảm ơn với ngươi!”
Diệp Thiên cười nói: "Cảm ơn thì không cần, nhưng đến làm khách thì có thể.”
Anh muốn lấy Hắc Phong trại làm cơ sở, ở Nam Chiêm bộ châu tự mở ra vùng trời của mình, như vậy có thể bảo vệ tốt hơn Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa, nếu không như vậy thì sớm hay muộn bọn họ cũng bị bắt trở về.
“Ha ha ha!”
Đại Đương gia cười nói: "Được, vậy thì đến Hắc Phong trại của chúng ta làm khách, để cho Diệp Thiên có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của người trong Hắc Phong trại chúng ta!"
Nói xong, Đại Đương gia cùng Lục gia, mang theo một nhà Diệp Thiên, dẫn mấy vạn người cùng trở về Hắc Phong trại.
Khi đến Hắc Phong trại, liền nghe thấy tiếng gõ chiêng đánh trống truyền đến.
Hơn 100 triệu người nhà của những người trong Hắc Phong trại tụ tập ở ngoài cửa Hắc Phong trại.
Nhìn thấy đoàn người mà Đại đương gia dẫn về, mọi người đều sôi nổi bàn tán.
“Ai là Diệp Thiên, người đã cứu Lục gia của chúng ta thế?”
“Là thanh niên trẻ tuổi đang cưỡi yêu thú kia sao?”
"Nhất định là thằng nhóc này, mặt thật đẹp, không phải người trong trại, khẳng định chính là hắn đã cứu Lục gia của chúng ta."
Sau khi xác định ai là Diệp Thiên, người trong trại nhiệt liệt hoan hô.
“Hoan nghênh ân nhân đến làm khách!”
“Hoan nghênh ân nhân đến làm khách!”
“Hoan nghênh ân nhân đến làm khách!”
Nhìn thấy sự nhiệt tình của những người trong trại, Diệp Thiên nhịn không được nói: "Đại đương gia, Lục gia, đây cũng là quá nhiệt tình rồi đi, tôi có chút ngượng ngùng.”
“Ha ha!”
Đại Đương gia cười nói: "Đại bộ phận những người ở đây đều dưới quyền cai quản của Lục gia, Hắc Phong trại chúng ta có hai mươi vị đương gia, mỗi người quản lí một trăm triệu người, cuộc sống của bọn họ đều dựa vào Lục gia, ngươi cứu Lục gia, bọn họ đương nhiên phải tạ ơn ngươi rồi.”
Rất nhanh, cả nhà Diệp Thiên bị trong đoàn người hoang nghênh tiếng vào trại.
Sự nhiệt tình của các trại dân, làm cho Diệp Thiên cảm thấy rung động sâu sắc.
Mặc dù bọn họ chỉ là những tên cướp.
Nhưng bọn họ chân thành, hiếu khách, nhiệt tình, thực sự làm cho Diệp Thiên mở rộng tầm mắt.
Ngay sau đó.
Đại đương gia ở Tụ Nghĩa Đường bày tiệc chiêu đãi nhà Diệp Thiên.