Lần trước ở trong tế đàn ở núi Tử Kim đạt được ký ức bị mất đi, Diệp Thiên còn cảm thấy kỳ quái, trí nhớ bị tàn phá, chỉ còn lại các mảnh vụn có đạt được cũng vô dụng.
Nhưng về sau lúc tu luyện phát hiện những ký ức này tuy rằng không dùng được, nhưng hình như giúp thiên phú trong tu luyện của bản thân tăng lên không ít, thành tựu đạt được trong lúc tu luyện, so với trước đó cũng nhanh hơn khoảng mười phần trăm. Tuy rằng hiệu quả không quá rõ ràng, nhưng Diệp Thiên vẫn có thể cảm giác được.
Mà lần này ở trong tế đàn, lại chiếm được thêm một phần kí ức bị mất đi, dung hợp với ký ức lần trước, dĩ nhiên hiện ra một bộ binh pháp cùng với nhiều ký ức bị mất đi hơn.
Càng khiến Diệp Thiên khiếp sợ chính là, thành tựu tu luyện dường như cũng tăng lên không ít.
Anh vốn ở cảnh giới đại thừa tứ trọng, sau khi thu thập được nhiều hơn các phần kí ức bị mất đi, anh đột nhiên phát hiện, thực lực của mình, trong lúc vô tình hình như tăng lên hai ba trọng Từ cảm giác mà phán đoán, anh hiện tại hẳn là có thực lực đại thừa thất trọng.
Hiệu quả rõ ràng như vậy, muốn không làm Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc cũng khó.
Huống chi trong đầu còn có thêm một bộ binh pháp tên là Chiến Thiên pháp điển, từ nội dung binh pháp mà xem, dường như nó rất trâu bò.
"Chẳng lẽ là đây là phần kí ức của một vị cao thủ nào đó lưu lại, trí nhớ bị phân tán ở nhiều tế đàn và bị bát quái trận trấn áp, bản thân mình trong lúc vô ý lại chiếm được phần kí ức bị lãng quên của vị cao thủ kia?"
Diệp Thiên cũng chỉ có thể cho rằng như vậy.
"Làm sao vậy Diệp Thiên?"
Văn Tuyết Tâm thấy Diệp Thiên mang vẻ mặt khiếp sợ, không khỏi tò mò hỏi.
"A... Không có gì đâu.”
Diệp Thiên cười cười.
Tại thời điểm này, con Trào Phong thú trở lại và nói: "Tên cướp đã trốn thoát."
Đóa Đóa sờ sờ đầu Trào Phong thú, cười nói: "Chạy rồi thì bỏ đi, cảm ơn ngươi Trào Phong thú, nếu không phải có ngươi, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Trào Phong thú lắc đầu, ý bảo không cần khách khí.
Sau đó, ba người Diệp Thiên, chôn cất các yêu thú bị giết.
"Trào Phong thú, ngươi muốn tiếp tục ở trong núi, hay là đồng ý cùng chúng ta đi? Nếu ngươi muốn đi với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chào đón ngươi.”
Trong lúc chôn cất yêu thú bị giết, Đóa Đóa hỏi.
Trào Phong thú suy nghĩ một chút, nói: "Các ngươi là từ Đông Thắng Thần Châu tới đúng chứ? Vậy thì tôi sẽ không đi với các người.”
"Tại sao?" Đóa Đóa hỏi.
Trào Phong thú nói: "Đông Thắng Thần Châu dưới là lãnh thổ của Ngọc Hoàng, ta hận người nơi đó, lúc trước cha ta phụng chỉ ban mưa, số lượng mưa đều theo số lượng thánh chỉ yêu cầu, nhưng xảy ra tai nạn, người dân nơi đó liền trách cha ta làm mưa quá lớn, liền đốt hương mách tội lên trời, cuối cùng Ngọc Hoàng vì để bình ổn việc này, liền chém đầu cha ta.”
"Cho nên ta cùng các anh em ta đều hận Ngọc Hoàng, cũng hận người nơi đó, nếu không phải các ngươi có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, có một loại năng lực triệu tập, ta sẽ không giúp các ngươi đối phó cướp."
Nói xong, Trào Phong thú xoay người rời đi.
“Trào Phong thú, ngươi chờ một chút!”
Đóa Đóa đuổi theo, giải thích: "Trào Phong thú, chúng ta tuy rằng là người sống dưới chân Ngọc Hoàng, nhưng chúng ta cũng chán ghét Ngọc Hoàng, cha ta cùng mẹ Tuyết Tâm vốn đã đính hôn, nhưng Ngọc Hoàng lại hạ thánh chỉ muốn mẹ Tuyết Tâm cho người khác, sau đó cha ta cùng mẹ Tuyết Tâm liền kháng chỉ, mang theo ta chạy trốn tới Nam Chiêm bộ châu.”
"Thật sao?"
Trào Phong thú lộ vẻ mặt khiếp sợ.
"Ta không lừa gạt ngươi."
Đóa Đóa rất nghiêm túc nói.
Trào Phong thú có thể nhìn ra Đóa Đóa không phải đang lừa gạt nó, liền nói: "Kháng chỉ, đó chính là tội chém đầu, nếu các ngươi bị người của Thiên Đình bắt được, chắc chắn sẽ phải chết.”
Đóa Đóa bĩu môi: "Ngươi nói đúng, chúng tôi là những kẻ đào tẩu, cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với ngươi nữa, Trào Phong thú, ngươi đi đi!”
Nhưng không ngờ, Trào Phong thú nói: "Cùng là người lưu lạc, gặp nhau cũng coi như là có duyên. Vậy thì ta sẽ đi cùng các ngươi đi, cũng có thể chiếu cố các ngươi một chút.”
Đóa Đóa nghe vậy mừng rỡ.
“Vậy thật tốt, ta cũng rất thích ở cùng một chỗ với ngươi!”
Cô ấy sợ sẽ gặp nguy hiểm trên đường.
Mà Trào Phong thú rất lợi hại, có Trào Phong thú ở đây, cô cảm thấy sẽ an toàn hơn một chút.
"Đứa nhỏ Đóa Đóa này, thật sự là không chỉ làm người thích, mà còn làm cả yêu thú yêu thích."
Khóe miệng Văn Tuyết Tâm nổi lên một nụ cười.
Diệp Thiên cười ha ha: "Đến lúc đó anh cũng cùng em sinh ra một đứa nhóc đáng yêu như Đóa Đóa.”
Trên mặt Văn Tuyết Tâm nổi lên một mảnh hồng thắm, gật gật đầu, ngượng ngùng đáp lại: "Được rồi.”
Sau đó ba người ngồi trên lưng Trào Phong thú, Đóa Đóa ngồi ở phía trước, Văn Tuyết Tâm ngồi ở giữa, Diệp Thiên ngồi phía sau, một nhà vui vẻ tiếp tục lên đường.
Mà lúc này, tại Long Nha Trại.
"Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!”
Thập gia nóng nảy chạy vào Tụ Nghĩa Đường.
Nhưng thấy kiểu tóc hắn tán loạn, đầu tóc rối tung, quần áo rách nát, những tên cướp trong Tụ Nghĩa Đường đều sợ ngây người!
"Thập gia, sao lại thành như vậy?"
Thủ lĩnh từ trên ghế da hổ đứng lên, kinh ngạc hỏi.
Thập gia nói: "Trên đường đi, đụng phải một nam, hai nữ, nhan sắc của hai đứa con gái rất đẹp, ta liền muốn cướp về cho đại đương gia làm vợ bé, ai ngờ bọn họ đều có bản lĩnh, nhất là tu vi của người đàn ông rất tốt, đánh cho anh em của chúng ta đều bị thương, nhưng mà hắn không phải đối thủ của ta, ta vốn định giết hắn, sau đó đem hai đứa con gái kia cướp đi. Nhưng lại không ngờ được một trong hai đứa con gái đó lại có thất khiếu lung linh tâm, gọi đến một đống yêu thú, anh em của chúng ta cũng vì thế mà bị giết sạch, đến tôi cũng suýt mất mạng dưới móng vuốt con yêu thú đó.”
"Quá thảm, một trăm anh em đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình ta trở về, Đại Đương gia, anh nhất định phải báo thù cho các anh em!"
Mọi người nghe vậy bừng bừng giận dữ.
Đại Đương gia càng tức giận nói: "Ba thằng nhãi chết tiệt này, ta nhất định phải nghiền nát thân thể bọn chúng!”
Nói xong, hắn hỏi: "Yêu thú kia lợi hại đến mức nào?”
"Lợi hại hơn ta một chút, nhưng một người có cảnh giới vũ trụ tam, tứ trọng là có thể đánh thắng." Thập gia nhẹ giọng trả lời.
Đại Đương gia lập tức hạ lệnh: "Tam gia, tứ gia, ngũ gia, các ngươi mỗi người mang theo một vạn anh em, đi đuổi theo ba người kia, sau đó đem người và yêu thú toàn bộ giết chết cho ta!”
"Rõ! Đại đương gia!”
Chẳng bao lâu, ba vị đương gia, mỗi người lĩnh 10.000 người, mang theo bọn họ, ùn ùn rời khỏi doanh trại.
Lại nói về phía Diệp Thiên.
Ban đầu còn rất vui vẻ, vừa đi vừa nói cười.Kết quả phía trước đột nhiên lại xuất hiện một đám cướp. Hơn nữa số lượng so với đám cướp trước đó nhiều hơn.
"Dừng lại cho tôi!" Một tên trong số đó lên tiếng.
Trào Phong thú lập tức dừng bước.
"Mẹ kiếp, Nam Chiêm bộ châu này cũng quá nguy hiểm đi, khắp nơi đều là cướp!”
Diệp Thiên nhịn không được nhổ nước bọt.
Văn Tuyết Tâm bĩu môi: "Xem ra là vận khí của chúng ta không tốt, chạy vào trong hang ổ của bọn cướp."
"Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây, thì để lại tiền, không để lại tiền thì để lại mạng!" Người một mắt cầm một cây gậy có dính đầu sói nói.
"Còn rất vần điệu."