Minh Nguyệt không thể tin vào tai mình!
Cô ta nhớ rằng trước khi Diệp Thiên đến Ngũ Trang Quán, Sư phụ đã nói với cô rằng một người bạn cũ sẽ đến nên bảo cô đi hái quả nhân sâm để chiêu đãi bạn cũ và con gái của anh ta.
Cô ta luôn tò mò không biết quan hệ của Diệp Thiên với sư phụ là gì. Nhưng không bao giờ nghĩ rằng Diệp Thiên hóa ra là hóa thân của Đông Hoàng Thái Nhất, chính là anh trai của sư phụ.
Đây là chính là vị hoàng đế đầu tiên thiết lập chính quyền ở thiên giới và được biết đến như là vị hoàng đế đầu tiên trên thiên giới! Không muốn ngạc nhiên cũng không được
“Haha!”
Trấn Nguyên Tử cười: “Nếu không phải Thái Nhất đầu thai, ta sao lại phải đối xử tốt với anh ta như thế chứ?”
Minh Nguyệt: “…” Cô phải thừa nhận rằng thực sự sư phụ đối xử quá tốt với Diệp Thiên
"Nhưng tôi nghĩ rằng Sư phụ đối xử với Đóa Đóa tốt hơn,"
Minh Nguyệt nói.
“Haha!”
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Thực ra Đóa Đóa là hóa thân của Cửu thiên huyền nữ, cây nhân sâm chính là do cô ấy trồng. Năm đó quan hệ của ta và cô ấy không tệ, mặc dù sau đó cô ta có mời ta lên thiên đình làm quan thì bọn ta từ chối nhưng sau đó hai bên vẫn thường xuyên lui tới."
"Mỗi khi quả nhân sâm chín, Cửu thiên huyền nữ cũng sẽ hái vài trái mang đến cho sư phụ, và thầy cũng sẽ hướng dẫn cô ấy luyện tập."
"Sau này trong thiên hạ loạn lạc, Thái Nhất chết, Cửu Thiên huyền nữ cũng bị giết. Sư phụ vội vàng đến cứu đã quá muộn, bèn nhổ cây quả nhân sâm đem về Ngũ Trang Quán xem như một kỷ vật."
"Như vậy, sư phụ đã lấy rất nhiều thứ, ta cũng là người được lợi. Cho nên ta có thể đối với cô ấy không tốt được sao?"
Nghe đến đây, Minh Nguyệt như được thần thánh soi sáng, hiểu ra nhiều điều.
"Con hiểu, tại sau Đóa Đóa không cần dùng đến gậy chọc quả, nhưng quả nhân sâm sẽ tự động xuất hiện trước mặt cô ấy rồi. Tại sao quả nhân sâm lại nở hoa khi cô ấy khóc? Hóa ra cô ấy mới là chủ nhân thực sự của quả nhân sâm!"
Minh Nguyệt đột nhiên hiểu ra, sau đó cô ấy hỏi: "Đông Hoàng và Cửu Thiên đều đã chết hàng nghìn năm, tại sao cho đến giờ họ mới đầu thai?"
Trấn Nguyên Tử bắt đầu nói một cách vô cùng thích thú.
“Hàng triệu năm trước, đệ tử của Hồng Quân là Hạo Thiên có ý định tạo phản, nên khơi mào chiến tranh, khiến cho thiên địa hỗn loạn, chiến tranh nổ ra thậm chí có lan ra toàn thiên giới.”
“Điều này khiến Thái Nhất phẫn nộ, tự mình xuất chinh, đêm toàn bộ quân đội của Hạo Thiên đánh lui đến thiên đường tầng thứ nhất, để tránh những rắc rối sau này, Thái Nhất đã tận lực đuổi theo. Cuối cùng vì đuổi theo mà rơi vào bẫy của Hồng Quân, bị đệ tử của Hồng Quân là Hạo Thiên còn có sự tiếp ứng của nữ oa đánh bại. Chết trong trận chiến. thần hồn bị đánh tan. Từ đó thiên đình đổi chủ, toàn bộ thân tín của Thái Nhất bị giết hại, Thiên Đình từ đó cũng nằm dưới sự cai quản của một mình Hồng Quân.
“Tại thời điểm đó, ta đang một mình đi du lịch khắp nơi, nên khi trở về thì thiên đình đã đổi chủ, ta cũng không thể lật ngược được tình thế nên đã nhổ cây nhân sâm về, thắp hương cầu xin, ba ngày ba đêm cầu xin Hỗn Nguyên lão tổ làm phép để chiêu hồn."
"Nhưng vì Thái Nhất chết quá thê thảm, linh hồn bị phân tán và khó tụ lại, cho nên hỗn nguyên lão tổ đã lập bàn thờ ở bốn đỉnh nói trong chín ngọn núi lớn là: núi Tu Di, nui Cầm Song, núi Cầm Trục, núi Gánh Mộc, núi Thiện Kiến, núi Mã Nhĩ, núi Tượng Mũi, núi Cầm Biên, núi Thiết Vây để tạo thành một mạng lưới thu hút linh hồn lớn.”
"Sau hàng vạn năm, ba hồn bảy vía của Thái Nhất rốt cục cũng tụ lại với nhau, linh hồn này được sắp xếp để chuyển sinh. Trước đó thì ba hồn bảy vía của Thái Nhất vẫn được nuôi dưỡng ở trong núi.”
"Một số thời gian trước đây, Diệp Thiên đã đi lạc vào tế đàn ở núi Cầm Song, cho nên đã có một phách bám vào trên người hắn. Chờ toàn bộ hồn phách tụ hội đó chính là ngày thiên hạ loạn lạc."
“Đến lúc đó nào còn ai có tâm chí mà nghĩ đến cây nhân sâm nữa, đến khi đó không phải sư phụ nên vui mừng hay sao?"
Minh Nguyệt cau mày khi nghe thấy, sau đó hỏi: "Sư phụ biết linh hồn của Đông Hoàng ở đâu, tại sao không bảo Diệp Thiên đi đến những ngọn núi đó và để linh hồn tụ lại? Bằng cách này, chẳng phải anh ấy có thể khôi phục lại cơ sở tu luyện sớm hơn sao?"
Trấn Nguyên Tử lắc đầu: "Anh ấy hiện tại có nền tảng không ổn định, anh ta gấp gáp muốn thành công, lại còn là một người có tính cách bốc đồng. Nếu nói chuyện này với anh ấy, anh ấy sẽ lấy mạo hiểm để thu thập ba hồn bảy phách của mình. Cơ sở tu luyện hiện tại của anh ta không đủ để nuôi dưỡng ba hồn bảy phách. Thu thập ba hồn bảy vía sẽ phản tác dụng và sẽ khiến cho anh ta nổ tung."
"Mọi thứ đều có vận mệnh của nó. Hãy để anh ta đi ra ngoài và lớn mạnh lên trong gió mưa."
Trấn Nguyên Tử có một cuốn địa thư nên có thể biết được truyện cả 100 năm trong thiên hạ, nên mọi chuyện ông ta đều có thể nắm trong lòng bàn tay.
Về phần sách trời, không thể đoán trước tương lai, nên cho dù là Hồng Quân có thể biết biết được một số thứ nhưng không phải là tất cả.
Minh Nguyệt gật đầu hỏi: "Linh hồn Đóa Đóa ở đâu? Linh hồn của cô ấy cũng bị giam trên núi sao?"
"Không."
Trấn Nguyên Tử lắc đầu: "Cô ấy khi chết cũng không đau khổ như vậy, linh hồn cô ấy còn chưa tiêu tan. Trước khi ta mang cây nhân sâm đi, cô ấy đã gom ba hồn bảy vía của mình rồi mang đi theo, nhưng mãi cho đến khi Thái Nhất đầu thai và kết hôn cô ấy mới được chuyển sinh, đó là lí do vì sao sư phụ lại để cô ấy đầu thai làm con gái của Thái Nhất.”
"Vậy nên, hiện giờ linh hồn của cô ấy đã hoàn chỉnh, chỉ là cô ấy không đánh thức được ký ức của kiếp trước. Một khi tỉnh lại, cô ấy có thể trở thành một con Huyền Điểu (chim đen) và khôi phục lại cấp độ tu luyện của Cửu thiên huyền nữ ở kiếp trước?”
Minh nguyệt cau mày: “Đóa Đóa là một con chim đen sao?”
Trấn Nguyên Tử bật cười: “Đóa Đóa là một con người, Huyền nữ mới là Huyền Điểu. Huyền Điểu chính là đứa con được sinh ra trong hỗn loạn của Thái Nhất cùng một con Chu Tước. Huyền Điểu vừa sinh ra toàn thân đã mang thuộc tính hỏa, nó có khả năng điều khiển lửa không ai bằng. Sau khi Thái Nhất trở thành hoàng đế, nó được sắc phong thành Cửu thiên huyền nữ, với gia thế hiển hách có thể nói là dưới một người mà trên vạn người."
"Ra là vậy!" Minh Nguyệt coi như đã hiểu rõ về hai cha con này. “Những lời sư phụ nói hôm nay, đừng nói với thế giới bên ngoài, biết không?” Trấn Nguyên Tử nhắc nhở.
"Vâng, sư phụ!...”
Đồng thời, tại Thần Tiêu Ngọc Phủ.
"Chủ nhân, đã một ngày một đêm. Con nhóc Tuyết Tâm không biết đã chạy đi đâu Tôi đã cử người đến Học viện Phiêu Miểu. viện trưởng nói rằng cô ấy không đến lớp, hơn nữa Diệp Thiên cũng không đi học. Tôi cũng đến Học viện hư vô rồi Đóa Đóa cũng không đến lớp, e rằng Diệp Thiên đã mang Tuyết Tâm cũng Đóa Đóa bỏ trốn. Nếu chuyện này để Ngọc Hoàng biết thì nhà họ Văn của chúng ta sẽ phải chịu tôi theo!”
Cha của Văn Tuyết Tâm lo lắng, chịu không nổi.
“Haiz!”
Văn Trọng thở dài.
Ông ta biết rằng Văn Tuyết Tâm và Diệp Thiên đã bỏ trốn, nhưng ông không ngăn cản.
“Mong rằng bọn họ có thể bỏ trốn thật xa không bị bắt lại.” Ông nói thầm trong lòng.
Sau đó ông nói: "Việc gì phải khẩn trương, có ta ở đây, trời cũng không sụp xuống được, ta đi gặp Ngọc Hoàng đại đế nói chuyện."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!