Lúc này, Dương Phong đã đưa hàng nghìn người tiến vào sảnh tiệc sinh nhật của Văn Tuyết Tâm.
Đột nhiên, những người trong sảnh tiệc đểu cảm thấy kinh hoàng.
"Trời ạ, Dương Phong tới đây đánh trận sao? Mang theo nhiều người như vậy!"
"Anh ta làm cái gì vậy? Là đến chúc mừng sinh nhật Văn Tuyết Tâm, hay là để gây rối?"
"Mang theo nhiều người như vậy, e rằng là muốn đến gây rối có phải không?”
Những lời bàn tán tràn ngập hội trường.
Tất cả mọi người đều cho rằng Dương Phong đến đây là để kiếm chuyện.
Mọi người đều biết Dương Phong thích Văn Tuyết Tâm, Nhưng Văn Tuyết Tâm lại đang được Diệp Thiên theo đuổi, mọi người đều biết Dương Phong cảm thấy khó chịu vì điều này.
“Dương Phong, hôm nay là sinh nhật Tuyết Tâm, anh mang nhiều người đến làm phiền, anh đây là đang có ý gì?”
Tôn Tiểu Ngộ nhảy ra ngoài hỏi.
Có Diệp Thiên chống lưng, hắn không sợ Dương Phong, nếu Dương Phong dám đánh hắn, Diệp Thiên sẽ giúp hắn quét sạch Dương Phong.
"Mắt khỉ của ngươi bị mù rồi à, Dương Phong dẫn chúng ta đến sinh nhật Văn Tuyết Tâm chứ đến làm loạn cái mẹ nhà ngươi ấy chứ làm loạn. Ngươi không thấy trong tay chúng ta đều có quà sao?"
Một phú nhị đại lấy ra hộp quà và nói với một tâm trạng không mấy vui vẻ.
Tôn Tiểu Ngộ: "..."
Mẹ nó, ngươi vừa rồi không có lấy qua ra hả.
“Không sao đâu.”
Dương Phong cười nói: “Trong bữa tiệc sinh nhật của Tuyết Tâm, mọi người nên chú ý những gì mình nói, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng của Tuyết Tâm.”
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên.
Dương Phong đã trở thành một quý ông từ lúc nào vậy?
Lúc này, Dương Phong quét mắt hỏi: “Tuyết Tâm đâu rồi, sao tôi không thấy cô ấy, cô ấy đi đâu vậy?”
Chu Vũ Lăng đứng dậy cười đáp: “Đóa Đóa, con gái của Diệp Thiên, tặng quà cho Tuyết Tâm là một chiếc váy dạ hội và bộ mỹ phẩm Chanel nào cho nên Diệp Thiên dẫn Tuyết Tâm đi thay váy, anh ấy cũng cần trang điểm lại cho Tuyết Tâm một chút."
Váy dạ hội là gì?
Mỹ phẩm Chanel là gì?
Dương Phong và hàng ngàn con cháu của những vị thần tiên mà hắn ta mang theo đều bị thất thế.
“Chết tiệt!”
Nhưng ngay sau đó, Dương Phong cảm thấy buồn bực.
Diệp Thiên đưa Văn Tuyết Tâm đi thay quần áo, nếu như Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm ở cùng một phòng và giúp Văn Tuyết Tâm thay quần áo, chẳng phải Văn Tuyết Tâm sẽ bị Diệp Thiên nhìn thấy hết sao?
Hắn ta cảm thấy không vui, không hạnh phúc. Nhưng hắn ta vẫn cười.
Hắn là một quý ông nên không thể mất bình tĩnh và phải trở nên điềm tĩnh.
Ngưu Tiểu Ngọc nói rằng Văn Tuyết Tâm thuộc tuýp người lạnh lùng, chỉ thích hợp với những người đàn ông lạnh lùng, chỉ có quý ông mới có thể thu hút được sự chú ý của cô ấy, vì vậy hắn ta phải học cách trở thành quý ông.
“Vậy thì tôi muốn xem, con gái của Diệp Thiên, cô ta có thể tặng cho Văn Tuyết Tâm những bộ quần áo đẹp đến thế nào?”
Dương Phong cười.
Lúc này, trong phòng dành cho khách.
“Làm sao vậy, trông có đẹp không?”
Diệp Thiên cười hỏi Văn Tuyết Tâm sau khi trang điểm xong cho Văn Tuyết Tâm.
Văn Tuyết Tâm cẩn thận nhìn vào gương.
“Trời ơi!”
Cô ấy choáng váng! Trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Cô ấy nói: “Đây là em sao?”
Cô ấy vốn đã rất xinh rồi. Sau khi được Diệp Thiên trang điểm, cô càng xinh đẹp đến mức không thể nhận ra nữa.
“Đương nhiên là em.”
Diệp Thiên cười nói: “Đây là em sau khi trang điểm.”
Văn Tuyết Tâm ngây người nhìn mình trong gương, cô thực sự rất thích.
Người phụ nữ nào không muốn trở nên xinh đẹp hơn?
Nhưng sau khi Diệp Thiên trang điểm, cô thấy mình xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước khi trang điểm, đặc biệt là làn da và hàng mi mà Diệp Thiên trang điểm khiến cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
"Anh trang điểm tốt như vậy. Mẹ của Đóa Đóa trước kia ngày nào cũng trang điểm à?" Văn Tuyết Tâm cười hỏi.
Diệp Thiên nói: "Lúc đầu, anh thường trang điểm cho cô ấy, nhưng khi gặp nhiều chuyện khác nhau, anh cũng không còn thường trang điểm cho cô ấy nữa. Tất cả đều đã qua rồi."
Dường như vẻ mặt của Diệp Thiên rất buồn, Văn Tuyết Tâm cười nói: “Vậy từ nay anh trang điểm cho em mỗi ngày nhé!”
“Được rồi.”
Diệp Thiên cười toe toét: “Cầu còn không được ấy chứ!”
“Hehe!”
Văn Tuyết Tâm nở một nụ cười ngượng ngùng bằng khuôn mặt của thiếu nữ, sau đó nói: "Chúng ta hãy đi đến sảnh tiệc, em không biết là ông nội của em đã đến nơi hay chưa."
Diệp Thiên đáp ứng và nắm lấy cánh tay của Văn Tuyết Tâm đến sảnh tiệc.
Kết quả là khi hai người bước vào sảnh tiệc
“Trời ạ!” Một tiếng cảm thán vang lên.
“Làm sao vậy?”
Dương Phong đám người quay đầu lại nhìn.
Khi hắn ta nhìn thấy Văn Tuyết Tâm mặc váy dạ hội bước vào.
Sảnh tiệc đang náo nhiệt, như được nhấn nút tạm dừng, im lặng trong giây lát.
Mọi người nhìn thấy Văn Tuyết Tâm mặc một chiếc váy màu tím và kỳ lạ, hở cả hai tay, chiếc váy ôm lấy ngực, rất hở nhưng rất đẹp.
Mấu chốt là ngoại hình của cô ấy đẹp hơn trước rất nhiều.
Ban đầu mọi người đều biết Văn Tuyết Tâm trông đã xinh xắn nhưng giờ cô ấy đã trở nên xinh đẹp hơn hẳn.
Kết quả là, lòng đố kỵ của những phụ nữ bị phá vỡ.
Nước miếng của những người đàn ông sắp trào ra.
Cô ấy đẹp quá đi mất!
Huýt!
Dương Phong vốn dĩ muốn đóng giả một quý ông, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp của Văn Tuyết Tâm, cổ họng hắn ta cuộn lại, có một ý muốn đi qua ôm cô vào lòng.
Cô thật đẹp! Vẻ đẹp đến nghẹt thở!
“Chị Tuyết Tâm, chị đẹp quá!” Lúc này Đóa Đóa chạy đến và nói với một nụ cười.
Văn Tuyết Tâm che miệng cười: "Cảm ơn Đóa Đóa đã cho tặng cho chị một bộ váy đẹp đến thế. Nếu có tay áo thì càng tuyệt hơn."
Đóa Đóa cười khúc khích: "Váy dạ hội phải để lộ hai tay nhìn mới đẹp a, nếu không thì làm sao có thể bày ra bộ dáng xinh đẹp của chị Tuyết Tâm?"
Văn Tuyết Tâm nghe vậy rất vui.
Lúc này, Diệp Thiên nhìn xung quanh khán giả và hỏi: “Thế nào, bộ váy mà con gái tôi tặng cho Tuyết Tâm nhìn có đẹp không?”
“Đẹp!”
Nhiều người đồng thanh trả lời.
Trư Tiểu Giới nhảy dựng lên: “Nếu váy ngắn hơn một chút thì nhìn sẽ đẹp hơn!”
“Đồ ngốc, đó là người phụ nữ của Diệp Thiên, thế mà ngươi còn dám nhìn!” Tôn Tiểu Ngộ tát Trư Tiểu Giới một cái. Tiếng tát vang lên, một tràng cười đã được kích hoạt.
Dương Phong nghe vậy sắc mặt tối sầm lại.
Cái gì mà người phụ nữ của Diệp Thiên chứ.
Đó là người phụ nữ của Dương Phong, OK?
Hắn bực lắm nhưng không dám trút ra, thật sự rất ngột ngạt.
“Ai da!”
Diệp Thiên lúc này mới nở nụ cười: “Dương Phong, Lý Ngao, Lý Tiêu, Ngưu Tiểu Ngọc, các ngươi cũng ở đây, các ngươi mang theo nhiều người có biểu tình kỳ là như vậy sao?”
Lý Ngao lập tức đứng lên nói: “Là Dương Phong, có ý mời mọi người đến tham dự sinh nhật của Tuyết Tâm "
Nói đến đây, anh ta cười lạnh: "Dương Phong đã nói rằng tiệc sinh nhật của Tuyết Tâm là do anh tổ chức. Anh tự làm tiệc sinh nhật một mình. Ở đây chỉ có 100 bàn, vậy thì bây giờ mọi người nên ngồi đâu!"
"Đúng." Ngưu Tiểu Ngọc ậm ừ," Anh có phải không muốn chi thêm tiền và sắp xếp thêm chỗ ngồi cho bữa tiệc sinh nhật của Tuyết Tâm không? Thật sự điều này khiến cho Tuyết Tâm quá xấu hổ a. Nếu là Dương Phong đứng ra xử lý, những chuyện này sẽ không xảy ra đâu."
Ngay khi giọng nói của cô ấy rơi xuống, Diệp Thiên đã hét lên:"Mấy anh phục vụ à, tháo rèm xuống!"
Ngay sau đó, rèm hai bên sau khi được gỡ bỏ, hàng ngàn chiếc bàn được bày ra
Vừa rồi Diệp Thiên sợ đặt quá nhiều bàn sẽ không có người đến tham dự, cho nên ngay khi đến đây vì sợ mọi người nhìn thấy nhiều bàn trống sẽ khiến mình và Văn Tuyết Tâm xấu hổ nên ban nãy anh đã bảo với những người phụ vụ dùng rèm che lại, chỉ để lộ ra 180 bàn bên ngoài.
Không ngờ, Dương Phong lại đưa nhiều người đến tham gia như vậy, và điều đó thật tình cờ.
"Cái này, cái này, cái này..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!