Cùng Văn Tuyết Tâm học và ôn tập, Diệp Thiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Thoáng đó mà đã đến sinh nhật của Văn Tuyết Tâm.
Diệp Thiên đã tìm được địa điểm.
Là nhà hàng Hoàng Gia cao cấp ở thành phố Trường An.
Diệp Thiên đã bỏ ra mười triệu lượng vàng để bao cả một tầng.
Đêm đó.
Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, Chu Vũ Lăng, Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới đến phòng tiệc trước.
"Trời ạ! Diệp Thiên, đặt một lần cả nghìn bàn, có nhiều người đến thế sao?"
Chu Vũ Lăng kinh ngạc hỏi.
“Đúng đó, Diệp Thiên, đắt quá.” Văn Tuyết Tâm nói: “Mấy chục bàn là đủ rồi. Chúng ta không có nhiều bạn như vậy.”
Diệp Thiên cười gằn: “Chúng ta không có nhiều bạn, nhưng Dương Phong nhất định sẽ mang theo một đoàn người đến đây, nếu như lúc đó không kê thêm bàn cũng không đủ chỗ ngồi, đến lúc đó nhất định sẽ cười nhạo anh, mà như thế thì em sẽ thấy khó chịu có đúng không?”
Văn Tuyết Tâm mỉm cười nói: “Vẫn là anh tính toán chu đáo”
Diệp Thiên cười toe toét: “Đây là lần đầu tiên anh làm sinh nhật cho em, làm thế nào lại không tính toán chu đáo, ông nội và cha mẹ của em cũng sẽ đến. Anh không thể làm cho chính bản thân mình xấu hổ, càng không được để cho ông và cha mẹ em bị xấu mặt có đúng không?”
Hee Hee! "
Văn Tuyết Tâm mỉm cười như thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu.
Cô ấy từng nghĩ rằng ở một mình là tốt rồi.
Nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra rằng ở cùng Diệp Thiên, có đôi có cặp còn tốt hơn nhiều.
Ít nhất là hạnh phúc hơn nhiều so với trước đây.
“Con gái một khi yêu đương thì sẽ có những thay đổi rất lớn, người con gái lạnh lùng trước đây giờ cũng biết mỉm cười.” Chu Vũ Lăng châm chọc.
Văn Tuyết Tâm bĩu môi nói: “Vậy thì cô còn không mau tìm một người.”
“Tìm người thì dễ. Nhưng tìm được người tốt như Diệp Thiên không dễ đâu.” Chu Vũ Lăng thở dài.
Văn Tuyết Tâm lại nở một nụ cười như thiếu nữ mới yêu.
Lúc này, Diệp Thiên nói: "Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đều xuất sắc. Cô có thể chọn một trong số họ."
“Xuống địa ngục đi!"
Chu Vũ Lăng đẩy Diệp Thiên, đảo mắt và nói: "Họ là một con khỉ và một con heo, anh kêu tôi chọn một trong số họ. Tôi nghĩ cũng chưa từng nghĩ a! "
" Này!"
Tôn Tiểu Ngộ lập tức khó chịu: "Khỉ thì làm sao vậy? Chỉ là trên người có thêm một ít lông. Mấy người con gái các cô không phải đều thích ôm động vật có lông hay sao? Tôi để cho cô ôm nhất định thoải mái.”
Tôn Tiểu Ngộ cúi người nói.
“Anh Khỉ, anh tự mình đi đường của anh đi!”
Trư Tiểu Giới kéo Tôn Tiểu Ngộ đi rồi cười ranh mãnh: “Vũ Lăng, cô đừng nhìn thấy hình dáng của tôi xấu xí mà ác cảm, tôi tuy xấu nhưng được cái hiền lành, nhất định sẽ yêu thương cô, cô có thể thử yêu đương với tôi."
"Mẹ kiếp!"
Chu Vũ Lăng không chịu nổi nữa, nổi hết da gà, chạy nhanh ra ngoài.
Diệp Thiên và Tuyết Tâm đã được một trận cười no bụng
Không lâu sau, một giọng nói to và hay vang lên.
“Chị Tuyết Tâm, sinh nhật vui vẻ!” Đó là Đóa Đóa, cô ấy đang đi đến cùng đám bạn cùng lớp, trên tay đều có quà.
"Đóa Đóa, cảm ơn vì đã đưa các bạn cùng lớp đến dự tiệc sinh nhật của tôi. Tôi rất vui khi cô đến. Tại sao đến mà lại còn đem theo nhiều quà vậy."
Văn Tuyết Tâm bước tới và chạm vào đầu Đóa Đóa.
Đóa Đóa rất dễ thương và đáng yêu.
Cùng với sự dễ thương và đáng yêu, Tuyết Tâm càng cảm thấy yêu thích đối với Đóa Đóa hơn.
Đóa Đóa cười hihi nói: "Em cũng không biết có thứ gì tốt để tặng chị Tuyết Tâm, Trong này có một chiếc váy cùng một bộ mỹ phẩm dưới nhân gian, em tặng chị làm quà."
Sau đó, cô ấy đưa hộp quà lớn cho Văn Tuyết Tâm.
Có rất nhiều thứ từ trái đất ở trong vòng không gian của cô ấy. Có tất cả mọi thứ dùng để ăn, uống, mặc và sử dụng.
Tần Liên Tâm từng đưa cô ấy đi tham gia một số hoạt động, vì vậy cô ấy có một số bộ váy dạ hội, Mà thân hình của cô ấy lại khá tương đồng với Văn Tuyết Tâm, Cho nên những gì cô có thể mặc thì Văn Tuyết Tâm cũng có thể mặc.
Đối với mỹ phẩm, con gái ai cũng thích làm đẹp, Đóa Đóa cũng không ngoại lệ, đương nhiên cô phải có mỹ phẩm.
Cô đã đưa rất nhiều mỹ phẩm cho Bội Dao và các bạn nữ trong lớp, ai trong số họ dùng cũng đều nói tốt.
Ngoài ra còn có các thanh que cay, cola, red bull và các đồ ăn thức uống, mấy bạn học sinh trong lớp cũng nói ăn ngon.
“Cảm ơn Đóa Đóa.”
Văn Tuyết Tâm vui vẻ nhận lấy.
“Không có gì đâu.”
Đóa Đóa cười nhìn Diệp Thiên: “Cha à, có phải cha nên đưa chị Tuyết Tâm đi thay đồ hay không? Sau đó còn dạy cho chị Tuyết Tâm cách trang điểm để cho chị Tuyết Tâm càng xinh đẹp hơn?”
“Được rồi!”
Diệp Thiên cười gằn.
Văn Tuyết Tâm mặc trang phục màu thiên thanh, rất bảo thủ và không thể hiện được hình thể tuyệt vời của cô.
Nếu khoác lên mình bộ váy dạ hội có thể tôn lên dáng người của cô ấy, rồi trang điểm lại, cô ấy chắc chắn là người con gái đẹp nhất thế giới!
Văn Tuyết Tâm cũng muốn thử quần áo của Trái đất, vì vậy cô và Diệp Thiên rời khỏi sảnh tiệc, thuê một căn phòng trong khách sạn.
“Anh ở ngoài đợi, đợi em thay xong quần áo thì lại giúp em trang điểm.” Văn Tuyết Tâm bĩu môi tự đắc nói.
Diệp Thiên cười nói: "Anh sợ anh không giúp em mặc, Em cũng không phải là người bị ngốc, làm sao lại không biết mặc.”
Sau đó, Văn Tuyết Tâm vào phòng, đóng cửa lại, mở hộp quà ra.
Có một bộ mỹ phẩm của Chanel, trên đó toàn bằng tiếng Anh, cô không hiểu được nên đành gạt sang một bên.
Sau đó là trang phục dạ hội màu tím.
“Thật đẹp!”
Văn Tuyết Tâm ướm thử lên người, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Hả?”
Mắt cô rơi vào một cái túi trong hộp quà.
Cái này là cái gì?
Cô tò mò nhặt nó lên.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng lên.
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi rùng mình.
Nhưng vì tò mò, cô ấy không muốn phụ lòng tốt của Đóa Đóa nên vẫn thay đồ
Sau một thời gian dài loay hoay và tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng cô ấy cũng mặc xong quần áo dạ hội và mở cửa phòng thay đồ.
Diệp Thiên ở ngoài cửa đột nhiên sững sờ.
Cô ấy thực sự biết làm thế nào để mặc sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên sững sờ, Văn Tuyết Tâm quay đầu lại vài lần, sau đó cười hỏi: “Nhìn có đẹp không?”
“Nhìn cũng được, em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời mà anh từng nhìn thấy.”
Diệp Thiên gật đầu nói từ tận đáy lòng của mình.
Văn Tuyết Tâm bĩu môi : “Chỉ biết nịnh nọt” Tuy rằng như thế này nhưng trong lòng cô ấy rất vui.
Những người phụ nữ ở trên đời chẳng phải đều thích nghe đàn ông khen mình đẹp hay sao?
Văn Tuyết Tâm cũng không ngoại lệ.
“Có bị lộ quá không, cả hai cánh tay đều lộ ra ngoài.” Văn Tuyết Tâm đột nhiên hỏi.
Diệp Thiên cười nói: “Không phải, người bình thường như bọn anh đều thích ăn mặc như thế này.”
“Phải không?” Văn Tuyết Tâm cười, sau đó cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó cô ngồi trước bàn trang điểm, cùng Diệp Thiên chải tóc và trang điểm.
Lúc này, trong sảnh tiệc càng ngày càng có nhiều người.
Hầu như tất cả những người cùng lớp với Diệp Thiên đều đến, ngoại trừ Dương Phong.
Không lâu sau, bên ngoài nhà hàng Hoàng Gia.
Một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc sang trọng xuất hiện ở cổng nhà hàng, ít nhất hơn năm nghìn người.
“Hừ, tôi muốn xem, bữa tiệc sinh nhật mà Diệp Thiên tổ chức cho Văn Tuyết Tâm có đủ bạn để mọi người ngồi không?”
Dương Phong hừ lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!