Chương trình học cả ngày cuối cùng cũng kết thúc.
"Tuyết Tâm, tôi mời cô ăn cơm, sau đó cô tới ký túc xá giúp tôi học phụ đạo"
Diệp Thiên nói.
Văn Tuyết Tâm hơi đảo tròng mắt: "Anh còn mạnh hơn của tôi, sao tôi có thể giúp anh học bù cơ chứ?"
Lúc trước đồng ý giúp Diệp Thiên học bù là vì cô ấy cho rằng Diệp Thiên chỉ mới vào Đại Thừa Cảnh, còn là chuyển ban mới tới, nên chương trình học có lẽ nghe không hiểu, cô ấy coi như là có lòng tốt nên muốn giúp hắn bổ sung một khóa học, giúp tu vi của hắn tăng lên nhanh một chút.
Nhưng bây giờ thì cô ấy đã biết, thực lực của Diệp Thiên cao hơn cô ấy, cô ấy còn cần gì phải giúp Diệp Thiên học bù chứ.
Cái này không phải giống như đùa nghịch đan dược trước mặt Lão Quân hay sao?
Diệp Thiên cười nói: "Mạnh thì mạnh nhưng có rất nhiều phần trong chương trình mà tôi chưa học nha, cô bổ sung một khóa cho tôi thì tôi sẽ càng manh hơn, đến lúc đó cô gả cho tôi rồi, tôi cũng có thể bảo vệ an toàn cho cô."
Văn Tuyết Tâm cảm thấy cũng đúng.
Diệp Thiên có thiên phú mạnh như vậy, nếu bổ sung giúp hắn thêm một khóa học nữa thì chắc chắn tu vi của hắn cũng càng mạnh hơn.
"Đi."
Cô ấy đồng ý.
"Chỉ là tôi có một điều kiện." Cô ấy nói: "Có thể tới ký túc xá của anh để học bù nhưng không được phép tới ký túc xá của tôi."
Cô đang ở ký túc cá nhân vô cùng xa hoa, chỉ có một người một phòng.
Mà Diệp Thiên ở là ký túc xá phổ thông, ở cùng còn có Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới, tổng cộng là tám người một phòng.
Nếu như đi ký túc xá của cô ấy, cô ấy sợ Diệp Thiên sẽ làm loạn, đến lúc đó dù đánh nhau thì cô ấy cũng đánh không lại hắn, không phải là bị hắn mạnh mẽ đòi lấy đó sao?
Cho nên vì lý do an toàn, cô ấy kiên quyết không thể đi tới ký túc xá của mình!
"Ký túc xá của tôi nhiều người, ảnh hưởng tới việc cô dạy bù cho tôi, nếu không thì vầy đi. Chúng ta đi tới rừng cây nhỏ phía Tây đạo quán thì thế nào?" Diêp Thiên hỏi.
Văn Tuyết Tâm im lặng mấy giây, sau đó gật nhẹ đầu.
Thế là Diệp Thiên kêu Chu Vũ Lăng nói bọn Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm..
Cơm nước xong xuôi một hồi, sắc trời cũng tối xuống, Diệp Thiên cùng Văn Tuyết Tâm đit tới rừng cây nhỏ phía Tây.
Vừa đến trong rừng cây nhỏ, Văn Tuyết Tâm đã sợ tới ngây người.
Thật nhiều nam nữ trong đạo viện, đang ôm ôm ấp ấp trong rừng cây, còn có những người đang hôn hôn, thậm chí là còn...
Đúng là quá cay mắt mà!
"Hay là... Đi ký túc xá của tôi thì hơn."
Cô ấy không muốn thấy cảnh tượng kia, lập tức xoay người rời đi.
Diệp Thiên vui sướng vội vàng đuổi theo.
"Tôi cảnh cáo anh, đi tới ký túc xá của tôi, không cho phép anh khi dễ tôi biết không? Nếu không thì tôi sẽ kêu ộng nội tôi đánh chết anh!"
Văn Tuyết Tâm cẩn thận, nghiêm túc nói.
Diệp Thiên bỗng nhiên vỗ vỗ vòm ngực của mình: "Nếu tôi bắt nạt cô, cứ để ông nội cô dùng Ngũ lôi đánh chết tôi đi!"
"Cái này còn tạm được."
Văn Tuyết Tâm lúc này mới yên tâm, dẫn Diệp Thiên vào ký túc xá.
Trong ký túc xá rất sạch sẽ, cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn, một bộ giường ngủ, một tủ treo quần áo, ở trước cửa sổ thì đặt hai bồn hoa, có mấy đóa hoa tuyết trắng đang thời kỳ nở rộ.
Lúc này bên ngoài cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác.
"Xem ra cô ấy là cô gái tương đối thích yên tĩnh." Diệp Thiên thầm nghĩ.
"Ngồi đi."
Văn Tuyết Tâm chỉ chỉ một cái ghế đẩu bên bàn rồi nói.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó ngồi xuống, Văn Tuyết Tâm ngồi đối diện hắn: "Vậy tôi sẽ bắt đầu phụ đạo cho anh lại từ đầu nha."
"Đừng vội." Diệp Thiên ra hiệu.
Văn Tuyết Tâm lập tức lo lắng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Diệp Thiên cười nói: "Nhìn cô bị dọa tới vậy kìa, tôi không muốn bắt nạt cô đâu, tôi là muốn cho cô tiền, một trăm nghìn lượng vàng mà cô đặt cược trên người tôi đó, tôi muốn gửi trả lại cho cô."
Phù!
Văn Tuyết Tâm nhẹ nhàng thởi ra.
Cô ấy cũng không thiếu tiền cho nên không để ý chuyện này lắm.
Thế là Diệp Thiên lấy ra một trăm triệu lượng vàng đổ đống trên mặt đất, nói: "Mặc dù một trả một nhưng tôi thắng được rất nhiều nên cứ thế bồi thường lại cô theo tỷ lệ 1: 100."
"Không muốn, tôi chỉ cần một trả một là được."
Văn Tuyết Tâm cầm lấy hai nghìn lượng vàng lên rồi nói: "Còn lại anh cứ lấy về đi, không phải tiền của tôi thì tôi sẽ không nhận."
Cô nhóc này, vẫn rất cá tính.
Diệp Thiên càng cảm thấy thích Văn Tuyết Tâm hơn, thuận tiện nói: "Vậy coi như đây là do cô giúp tôi học bù, tôi trả thù lao cho cô."
"Thù lao cũng không nhiều như vậy, tôi cứ cầm một trăm nghìn lượng thôi."
Văn Tuyết Tâm nói xong thì chỉ lấy thêm đúng một trăm nghìn lượng.
Bây giờ cô ấy đã thu tiền phí giúp Diệp Thiên học bù, chứ không phải là vì cô ấy thích hắn nên mới giúp hắn học bù.
Diệp Thiên cũng không chối từ với cô ấy nữa, dù sao sớm muộn gì đồ của hắn cũng là của cô ấy, nên cứ thu vàng lại trước đi.
Sau đó thì Văn Tuyết Tâm chăm chú giảng bài cho Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng không còn cà lơ phất phơ nữa, vô cùng nghiêm túc nghe giảng.
Trong lúc đó, Diệp Thiên có cảm giác dường như Văn Tuyết Tâm giảng bài có ý tứ hơn giảng viên nhiều.
Bất tri bất giác, đã đến nửa đêm.
Văn Tuyết Tâm đang giảng bài vô cùng chăm chú thì đột nhiên, cô ấy ôm lấy cơ thể mềm mại của mình, run lẩy bẩy.
"Sao vậy Tuyết Tâm?"
Diệp Thiên vội vàng hỏi
Văn Tuyết Tâm khoát tay nói: "Không sao hết, khi còn nhỏ tôi bị cóc Băng Thiên Tuyết cắn một cái, nên trúng độc Băng Thiên Tuyết của nó, mặc dù được ông nội mời thái y cữu chữa nhặt về được một mạng, nhưng mỗi khi vào đêm trăng tròn thì hàn độc sẽ phát tác, quá trình có hơi khổ sở một chút. Tôi quên hôm nay lại là đêm trăng tròn cho nên thôi, anh về trước đi, đêm mai tôi sẽ tiếp tục bù lại cho anh sau."
Cô ấy nói xong thì lập tức leo lên giường, dùng chăn mền bao phủ mình lại. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn cảm thấy vô cùng lạnh!
"Cóc Băng Thiên Tuyết!"
Diệp Thiên cau mày.
Hắn vừa tới Thiên giới không bao lâu, nên không hiểu rõ lắm về mấy cái độc trùng ở thiên giới.
Nhưng ngay cả thái y ở thiên giới cũng không thể trị tận gốc thì chắc chắn đó là một loại độc trùng vô cùng bá đạo.
Đến mức, hắn cũng không biết giải loại độc này như thế nào. Nếu đi nhưng nhìn lại dáng vẻ khổ sở của cô ấy thì hắn lại cảm thấy đau lòng. Nhưng không đi thì lại sợ cô ấy hiểu lầm.
"Được rồi. Tôi sẽ ở lại đây đi, giúp cô ấy sưởi ẩm vậy."
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên lập tức leo lên giường.
Văn Tuyết Tâm bị hù cho chui vào sâu bên trong, run lẩy bẩy nói: "Anh muốn làm gì? Nếu anh dám thừa dịp tôi nguy hiểm mà làm bậy, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
"Tôi không thừa dịp cô yếu đuối mà tôi chỉ muốn giúp cô sưởi ấm, để cô không lạnh như vậy nữa."
Diệp Thiên nói xong thì cứ thế mà gom lấy cả Văn Tuyết Tâm và chăn mền ôm vào lòng.
Tê! Hắn lập tức bị một luồng khí lạnh sộc vào người!
Lạnh như băng!
Lạnh thấu xương!
Dù đã cách một lớp chăn nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng giống như ôm khối băng lúc bình thường vậy.
Mặc dù như vậy nhưng Diệp Thiên vẫn ôm chặt lấy cô ấy.
"Tên khốn khiếp này, anh mau thả tôi ra!"
Văn Tuyết Tâm giằng co, sợ Diệp Thiên sẽ gây bất lợi cho cô ấy.
"Tôi không muốn, cũng không thừa dịp này mà làm loạn, tôi chỉ muốn sưởi ấm cho cô."
Hắn nói xong thì lập tức xốc chăn mền lên, ôm lấy Văn Tuyết Tâm, rồi dùng chăn trùm lên cả hai.
Kết quả khiến hắn bị lạnh mà muốn đóng băng luôn!
Giay dụa nữa cũng không có kết quả, lại thấy Diệp Thiên cũng không làm loạn, cô ấy mới tin tưởng Diệp Thiên thật sự chỉ muốn sưởi ấm cho cô ấy, nên không giãy giụa tiếp mà run rẩy nói:
"Qúa trình này sẽ rất dài, một lần như vậy là phải tới khi mặt trời mọc mới thôi, anh sẽ không chịu nổi đâu."
"Cô có thể chịu nổi, thì tôi cũng có thể chịu nổi."
Diệp Thiên kiên định nói.
Văn Tuyết Tâm hơi cảm động.
"Có phải cảm thấy bớt lạnh hơn một chút không?" Diệp Thiên hỏi.
Văn Tuyết Tâm gật đầu.