“Thế nào, bị dọa rồi sao?”
Nhìn thấy Diệp Thiên, Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới sững sờ ở đằng kia, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, từ dáng vẻ đến nét mặt đều dại ra, Bội Dao lập tức nhịn không được hãnh diện cười nói.
“Ặc...”
Ba người Diệp Thiên giống như gà con mổ thóc từng chút ngẩng đầu lên.
Bọn họ không thể không thừa nhận, quả thật là bị dọa sợ rồi.
Sao lại không có nghĩ tới, giữa đám bạn bè của Đóa Đóa vậy mà còn có đời sau của Tứ Ngự và Ngũ Lão.
Chuyện này đúng là khiến cho bọn họ bất ngờ!
“Đóa Đóa, con làm sao mà quen được những học trò quyền quý này vậy?” Diệp Thiên tò mò hỏi.
Đóa Đóa cười hì hì nói: “Con lấy cây bàn đào của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cho chia cho cả lớp cùng ăn, bọn họ đều nói Đóa Đóa hào phóng, thực sự rất thích kết giao bạn bè với Đóa Đóa đấy.”
“Mẹ kiếp!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới nghe xong đều bị khiếp sợ thật sâu.
Vậy mà còn lấy cây bàn đào cực kỳ trân quý đem chia cho người khác ăn nữa à?
Này cũng quá bại hoại rồi!
Có điều bọn họ lại không thể không thừa nhận, dùng một cây bàn đào chia cho nhiều bạn bè như vậy, nếu như có thể giúp được Diệp Thiên mà nói thì đúng là không lỗ.
“Vẫn là Đóa Đóa biết cách làm người.”
Diệp Thiên cười, xoa đầu Đóa Đóa.
Con bé này, từ nhỏ đúng là vững vàng được ngậm thìa mà sinh ra. Hắn đưa tất cả đồ tốt nhất cho con bé, thành thử đã tạo cho cô bé tính cách hào phóng, hít khí cũng không ít.
Cũng ứng với câu nói kia, con gái là phải được nuôi dưỡng trong giàu có.
Đóa Đóa chính là được nuôi dưỡng trong giàu có mà ra, ở trong xã hội thượng lưu tương đối hữu dụng.
“Hì hì.”
Đóa Đóa cười thực sự vui vẻ.
Lúc này, Trương Diệp mới nói: “Nếu như ba của Đóa Đóa gặp nạn, tớ là bạn bè của Đóa Đóa, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.”
“Như vậy đi, để tới quay về thiên đi một chuyến, đi tìm ông ngoại nói chuyện, xem ông ấy có đồng ý ra mặt giúp đỡ hay không. Nếu như đồng ý mà nói, đừng nói là Dương Phong, cho dù là Dương Tiễn cũng không dám đụng đến một sợi tóc gáy của chú Diệp.”
“Đúng!” Bội Dao gật đầu, sau đó nói: “Vì để chắc ăn, tớ cũng cần phải quay về thiên đình một chuyến, đi tìm ông nội nói một chút, vạn nhất Tử Vi Đại Đế không muốn hỗ trợ nhưng ông nội của tớ đồng ý hỗ trợ mà nói, cũng có thể gấp rút trợ giúp được.”
Đóa Đóa nghe vậy, dừng lại cảm tạ.
Bạn bè của cô bé đối xử với cô bé tốt như vậy, đồng ý gọi ba mẹ của bọn họ ra mặt hỗ trợ, Diệp Thiên cũng rất vui vẻ.
Chuyện này nói lên Đóa Đóa hòa nhập rất tốt.
Người làm ba nào mà không hy vọng con của mình hòa nhập thật tốt đây chứ?
“Mọi người cũng đừng có gấp trở về, chuyện của chú là chuyện nhỏ, các cháu là bạn bè của Đóa Đóa, biết quan tâm Đóa Đóa như vậy, chú phải cảm ơn các cháu thật tốt mới được. Cho nên toàn bộ đều ở lại ăn cơm đi, chờ cơm nước xong xuôi rồi nói sau.” Diệp Thiên cười mời khách.
Bạn bè của Đóa Đóa thực sự cho hắn mặt mũi, tất cả đều ngồi xuống vừa ăn vừa bắt đầu trò chuyện.
“Nếu như mẹ còn sống, mẹ nhất định rất vui vẻ cho Đóa Đóa có nhiều bạn bè như vậy.”
Cô bé nhìn thấy ba vui vẻ, tiếp đãi bạn bè của cô bé, không khỏi nhớ tới mẹ cô bé cũng sủng ái cô bé giống như ba vậy, mắt đẹp trong nháy mắt ửng đỏ, nước mắt lưng tròng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Diệp Thiên bị ý trong lời của cô bé thu hút, nhớ tới mẹ của cô bé, hốc mắt cũng không khỏi đỏ lên.
“Đóa Đóa, mẹ của cậu bị làm sao vậy?” Bội Dao hỏi.
Đóa Đóa lau nước mắt, nói: “Bị người xấu giết hại, còn có anh chị em, toàn bộ đều bị người xấu giết hết rồi. Tất cả mọi người đều thành người chết, chỉ còn có tớ và ba hai người.”
Nói đến đây, cô bé oa oa khóc lên.
Cô bé rất nhớ mẹ, rất nhớ anh chị em!
“Đóa Đóa, đừng khóc. Sau này chúng tớ sẽ là anh chị em của cậu mà.”
“Chúng tớ sẽ đối xử với cậu như em gái ruột của mình vậy.”
Các học sinh đều an ủi Đóa Đóa.
Trương Diệp liên tục vỗ ngực nói: “Đóa Đóa yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu bảo vệ ba của cậu, không để cho cậu mất đi người thân duy nhất này đâu.”
“Cám ơn cậu, Trương Diệp, cũng cám ơn mọi người, có mọi người thật là tốt.”
Đóa Đóa vừa thông suốt vừa cảm tạ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trương Diệp và Bội Dao vì phải giúp đỡ Đóa Đóa bảo vệ người thân duy nhất, trước tiên trở về thiên đình, những người khác ở lại bầu bạn với Đóa Đóa, đi dạo cùng với Diệp Thiên.
Ngày ở trong đạo quán thực sự rất dài, ngày ở chung với con gái nhìn chung vẫn cảm thấy quá nhanh.
Thời gian một ngày vội vàng kết thúc.
“Ba, nếu không thì ba và chú Tôn, còn có chú Trư trước tiên tìm một chỗ chơi đi. Con về đạo quán trước, nếu như Trương Diệp và Bội Dao gọi cha mẹ của họ đến, lúc đó con sẽ dẫn bọn họ tới tìm ba, hộ tống ba đi đạo quán được không?”
Đến lúc muốn tách ra, Đóa Đóa hỏi.
Tôn Tiểu Ngộ nói: “Đóa Đóa yên tâm, ba của chú lập tức tới đây, có ba của chú ở đây thì sẽ không có việc gì đâu. Tốt nhất là bạn học của cháu có thể gọi ba mẹ tới, còn nếu như không mà nói, ba chú cũng có thể giúp đỡ được một chút.”
Đóa Đóa dạ một tiếng, dặn dò nói: “Vậy chú Tôn nhất định phải mời Tôn Đại Thánh bảo vệ ba cháu nhé! Nếu như Trương Diệp và Bội Dao mời được ông ngoại và ông nội của họ tới, cháu sẽ lập tức cùng bọn họ đi tới Phiêu Miểu đạo viện.”
“Được được!”
Tôn Tiểu Ngộ cười gật gật đầu.
“Nếu vậy ba, con cùng các học sinh về trước.” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên gật đầu nói tốt, ôm cô bé một cái, sau đó tạm biệt Đóa Đóa.
“Diệp Thiên, đứa con gái này của anh đúng là khiến cho người khác phải yêu thích nha!”
Đóa Đóa đi rồi, Tôn Tiểu Ngộ mới nói.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trư Tiểu Giới cũng nói: “May mắn là con bé có nhiều bạn học quyền thế như vậy, nếu không một cô bé dễ khiến cho người ta yêu thích như thế, nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi con bé, vậy thì anh nhất định sẽ đau đầu muốn chết.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên mỉm cười.
Hắn không can thiệp vào chuyện riêng của con gái.
Chỉ cần Đóa Đóa thích bé trai nào, hắn đều tôn trọng lựa chọn của con bé.
Nhưng mà nếu như Đóa Đóa không thích, bé trai nào muốn quấn quít gây thương tổn cho Đóa Đóa, bắt nạt con bé, đùa giỡn nó, cho dù hắn có trả giá như thế nào cũng phải xử lý bé trai kia.
“Nhìn kìa, ba tôi đến đây rồi!”
Không bao lâu, Tôn Tiểu Ngộ chỉ về hướng chân trời, chỉ thấy Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân mà tới, dừng ở trước mặt Tôn Tiểu Ngộ.
“Có thế chứ Diệp Thiên, đánh cái tên Lý Ngao khốn kiếp kia thảm như vậy, không tệ không tệ, so với Tiểu Ngộ quả thật rất có tiền đồ.” Tôn Ngộ Không vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên.
Lúc Tôn Tiểu Ngộ tìm Tôn Ngộ Không đến giúp đỡ, đã nói rõ ràng tình huống cho hắn ta biết, cho nên hắn ta đã biết được toàn bộ.
Diệp Thiên cười gãi gãi đầu:
“Đi, có lão Tôn ở đây, xem cái tên dê con mắc dịch Dương Tiễn có dám đánh cậu hay không!”
Tôn Ngộ Không thề thốt son sắt nói xong, dẫn ba người quay trở về Phiêu Miểu đạo viện.
Lúc này, Phiêu Miểu đạo viện vẫn chưa có vào học.
Nhìn thấy Tôn Ngộ Không dẫn ba người Diệp Thiên trở về, nhất thời bắt đầu ồn ào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!