Nghe thấy âm thanh này vang lên, Đoá Đoá kích động nói: “Đại Tiên, Đại Thánh mang đan dược về rồi, chúng ta mau đi xem sao.”
Cô rất vui mừng, bởi vì điều đó có nghĩa là nếu sự tu luyện của ba được khôi phục, sự tu luyện có thể sẽ được nâng cao hơn. Vậy là có hy vọng hồi sinh cho mẹ và những người thân khác.
“Ừ.”
Trấn Nguyên Tử cười, từ trên bục cao đi xuống, cùng Đoá Đoá đi ra bên ngoài.
Diệp Thiên đang nghỉ ngơi trong phòng cũng nghe thấy tiếng Tôn Ngôn Không trở về, biết rằng chắc chắn hắn sẽ mang đan dược về, hắn ta liền bật dậy khỏi giường, vội vàng đi ra.
Quả nhiên, hắn ta nhìn thấy Tôn Ngộ Không đang đứng trên lư hương, gãi gãi bàn tay đầy lông, nhìn sang bên trái rồi lại qua bên phải, quả nhiên tốt đẹp.
“Con khỉ kia mau xuống đây, đừng làm hỏng cái lư hương của ta.” Trấn Nguyên Tử không mấy vui vẻ nói.
Tôn Ngộ Không cười một tiếng: “Lão đạo ông cái gì cũng tốt, vậy thì quá nhỏ mọn rồi.”
Vừa nói hắn ta vừa từ trên đỉnh lư hương nhảy xuống, vài cái nhảy tới đã bước tới ngay trước Trấn Nguyên Tử, mở lòng bàn tay ra, liền thấy hai viên tiên dược màu vàng to như trứng cút nằm lọt ngay bên trong lòng bàn tay đầy lông của hắn ta.
"Viên này được gọi là Cốt Đan, lão đạo lỗ mũi trâu nói, bất luận là xương bị cạo, hay cơ thể bị nát vụn, thì sau khi uống viên Cốt Đan này đều có thể khôi phục lại nguyên trạng.”
“Cái này gọi là Hoàn Đan, lão đạo mũi trâu nói, đạo pháp khi đã biến mất, sau khi uống viên này, có thể khôi phục được đạo pháp vốn có.”
Tôn Ngôn Không giới thiệu hai loại đan dược.
Sau đó, hắn ta siết chặt nắm đấm, bỏ tay ra khỏi người, cười nói: “Hai viên đan dược này là do Lão Tôn ta ăn cắp được từ lão đạo mũi trâu, lão ta một mực nói không muốn đưa cho ta.”
“Cuối cùng Lão Tôn ta phải giả vờ khóc thê thảm thiết, nói rằng Tôn Tiểu Ngộ bị người ta đánh cho thân tàn ma dại, rất cần đan dược để cứu sống, nếu lão đạo mũi trâu không cho, Lão Tôn sẽ đại náo Thiên Cung thêm một lần nữa, lão ta không còn cách nào khác đành phải đưa cho ta hai viên đan dược này.”
Nói đến đây, hắn ta cười nham hiểm: “Năm đó Lão Tôn ta cùng sư phụ đi Tây Thiên thỉnh kinh, đi đến núi Linh Sơn, Phật Tổ nói rằng không thể lấy kinh đi được. Cuối cùng, chính là sư phụ ta đã lấy bát Tử Kim để đổi lấy kinh. Nên là Lão Tôn cũng không thể đưa hai viên đan dược này một cách dễ dàng được, ta muốn ông đưa nhân sâm cho ta để đổi lấy hai viên đan dược, để ta mang về đưa cho Tôn Tiểu Ngộ ăn.”
Để kiếm một quả nhân sâm thật sự rất khó, tất nhiên đây là cơ hội tốt, Tôn Ngộ Không sẽ không dễ dàng bỏ qua để lấy nhân sâm về cho khỉ con ăn.
Thật quá quắt, Trấn Nguyên Tử tức giận nói: “Con khỉ này, dám mang tiên đơn Lão Quân cho không để đổi lấy nhân sâm vô giá của ta ư, ngươi không sợ ta sẽ nhét ngươi vào càn khôn trong tay áo để ngươi ở trong đó liệu mà chấn chỉnh sao?”
Tôn Ngộ Không nghe xong đột nhiên hắn nói với vẻ bất mãn: “ Này ông già, sao ông keo kiệt thế? Ông cũng sống thọ ngang trời đất, bất di bất diệt, nhân sâm thì còn gì là bảo vật nữa chứ, giao một quả nhân sâm cho ta khó như vậy sao?”
“Lão Tôn ta còn nghe nói, năm đó ông lên Thiên Cung tham dự hội nghị bàn đào còn mang hai quả nhân sâm lên, một quả tặng Ngọc Hoàng, quả còn lại tặng Vương Mẫu. Chẳng lẽ tình bạn giữa hai ta không bằng giữa ông với Ngọc Hoàng và Vương Mẫu sao?”
“Mau đưa Lão Tôn một quả, bằng không Lão Tôn sẽ không đưa ông đan dược.”
Ông ta quay người đi, bày một trò lừa bịp.
Trấn Nguyên Tử hất tung tay áo lên.
Một trận cuồng phong kinh hoàng đã quét qua và bao trùm lấy Tôn Ngộ Không từ khi nào.
“Này này này… Trấn Nguyên Tử, ông định làm gì?”
Giọng nói của hắn ta mỗi lúc nhỏ đi, ngay cả cơ hội để phản kháng cũng không còn vì đã bị hút vào càn khôn trong tay áo.
“Chà!”
Đoá Đoá ngạc nhiên đến mức che miệng không dám nói: “Đại Tiên, ông lợi hại thật, lại có thể dễ dàng bỏ Tôn Ngộ Không vào tay áo?”
Vẻ mặt Diệp Thiên cũng kinh ngạc không kém.
Pháp lực của Trấn Nguyên Tử quả thật rất cao cường, đạo pháp vô biên!
Không hổ danh là ông tổ địa tiên!
“Haha!”
Trấn Nguyên Tử vuốt râu, cười.
“Trấn Nguyên Tử, mau thả ta ra, ta không muốn đùa với ông nữa, ông có tin là Lão Tôn ta sẽ đại náo cái Ngũ Trang Quán này của ông không!” Tiếng la mắng Trấn Nguyên Tử của Tôn Ngộ Không vọng ra từ bên trong tay áo.
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Ta không phải Lão Quân, tính tình không tốt như vậy, mới không chấp nhặt sự uy hiếp của ngươi. Cái tên Bát Hầu như ngươi, ta đều đã đánh cược với ngươi, nếu thắng được ngươi, ta sẽ cho quả nhân sâm. Còn nếu muốn cứng với ta để lấy nhân sâm đi thì thử hỏi xem ta không trừng trị ngươi thì trừng trị ai?”
Lão Quân là vì muốn giữ thể diện cho Như Lai, nên mới không tính toán gì với một con khỉ bình thường như hắn, còn Trấn Nguyên Tử thì sao? Ông ta muốn giữ thì giữ, không muốn thì không giữ, Như Lai làm gì được ông ta kia chứ?
Vả lại việc Như Lai biến Tây Ngưu Hạ Châu thành thế giới Tây Phương, tất cả chủ trương Phật giáo đều đã làm cho hương hoả Ngũ Trang Quán của ông ngày một kém vượng, ông đã bất mãn với Như Lai từ lâu, cũng chính là ông không tranh không giành gì. Chứ nếu không thì phải cùng Như Lai làm cho ra lẽ.
“Lão Tôn không đánh cây nhân sâm của lão nữa là được chứ gì?” Tiếng Tôn Ngộ Không truyền ra.
“Chuyện này chưa đủ.”
Trấn Nguyên Tử tỏ vẻ hài lòng, sau đó thả Tôn Ngộ Không ra.
“Hừm!”
Tôn Ngộ Không bất mãn khịt mũi, kêu lên một tiếng “hừm”, đưa cho Diệp Thiên hai viên đan dược, ghé vào tai Diệp Thiên nói nhỏ: “Lão Tôn giúp ngươi lấy mấy viên đan dược này, không cần biết là trong ba năm ngươi có thể vào được cõi Đại La hay không, nhưng ngươi cũng phải mất tới ba năm sau mới có thể vào lại được, giúp Lão Tôn lấy quả nhân sâm đưa về cho Tôn Tiểu Ngộ ăn, biết chưa?”
Diệp Thiên cười cười không nói gì.
Chẳng qua là hắn ta cũng tò mò không biết rốt cuộc Tôn Tiểu Ngộ là ai.
Hay là con trai của Tôn Ngộ Không chăng?
“Ngươi có thể về Hoa Quả Sơn, ba năm sau quay lại, nếu như hắn ta chưa vào được cõi Đại La, ta sẽ đích thân đưa nhân sâm cho ngươi.” Trấn Nguyên Tử nói.
Tôn Ngộ Không “hừm” một tiếng rồi dùng cân đẩu vân bay đi mất hút.
Sau đó mới biết, mình bị Trấn Nguyên Tử lừa một phen, không công đi 33 ngày liên tục cho ông ta.
Trấn Nguyên Tử này thật sự quá nham hiểm và xảo quyệt!
“Trước tiên ngươi ăn Cốt Đan này, hồi phục cơ thể, sau đó ăn Hoàn Đan.” Trấn Nguyên Tử nói.
Diệp Thiên nghe theo đáp lại, sau đó cầm lấy Cốt Đan ném vào trong miệng.
Tiên đan vừa vào đã ngay lập tức tan chảy trong miệng hắn, sau đó một luồng điện ấm áp quét qua cơ thể hắn ta ngay lập tức. Các tế bào của toàn bộ cơ thể cũng trở nên hoạt động, đả thông kinh mạch, cảm giác thật tuyệt vời!
“Sao rồi ba?” Đoá Đoá hỏi.
Diệp Thiên đáp: “Rất có hiệu quả, khắp cơ thể đang dần hồi phục.”
“Tốt quá rồi!”
Đoá Đoá phấn khích, cô ấy cảm thấy rất vui và biết ơn Tôn Ngộ Không, nếu như không có hắn ta mang đan dược về thì e là Ba cô sẽ không thể hồi phục, lúc đó thì cũng khó lòng tu luyện.
Đương nhiên là phải thật sự biết ơn Trấn Nguyên Tử đại tiên, nếu không nhờ tài trí của ông thì sợ rằng Tôn Ngộ Không cũng khó mà đi mang đan dược về.
“Đúng rồi đại tiên.” Đoá Đoá cười hỏi: “Tôn Tiểu Ngộ, người mà Đại Thánh luôn miệng nhắc tới là ai vậy?”
Minh Nguyệt thay lời Trấn Nguyên Tử đáp: “Chính vì con khỉ đó thấy Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công Chúa có đứa con tên Hồng Hài Nhi, rồi lại sinh thêm một đứa con khác với Ngọc Diện hồ ly, thế là hắn ta cũng tìm một con khỉ làm con danh nghĩa, đặt tên là Tôn Tiểu Ngộ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!