Thông qua cửa truyền tống đi vào Tử Vi tinh, Diệp Thiên liền đi Ninh Thiên thành để hiểu rõ tình huống.
Thông qua giải thích, hắn mới biết được chiến tranh đã rơi vào thế yếu, hơn bảy mươi môn phái hỗn chiến, mỗi ngày đều có rất nhiều binh sĩ chiến chết trên sa trường, bây giờ mỗi môn phái đều tổn thất đều cực kỳ nghiêm trọng.
Bảy môn phái, mỗi môn phái đều phụ thuộc vào tinh cầu. Thời kì đỉnh phong đều có trên một trăm hai mươi tỷ đại quân, nhưng cho tới hiện tại, nhiều nhất không đến năm mươi tỷ, ít nhất còn lại khoải mười mấy tỷ.
Đương nhiên, bị đánh thảm nhất, không ai khác chính là Thần Đạo Giáo.
Lần liên minh này của sáu môn phái oanh loạn tạc hơn sáu mươi năm, thiếu chút đem Thần Đạo Giáo trở về thời kỳ đồ đá.
Còn Thiên Đạo giáo, khoảng sáu mươi năm trước, binh lực phát triển mạnh mẽ, cho nên Thần Đạo Giáo liên thủ với năm môn giáo còn lại, tiến hành sát phạt Thiên Đạo giáo.
Trải qua bảy tám năm chiến tranh, Thiên Đạo giáo tổn thất càng nghiêm trọng.
Hiện tại bây giờ là lúc sáu môn phái liên thủ tiến đánh Thiên Đạo giáo.
Mặc dù bảy môn phái là vẫn còn đang đánh nhau, nhưng đàm phán tại mật cổ Khẩn La đã bắt đầu tiến hành.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục đánh, ai cũng không có lợi.
Bởi vì phân chia lợi ích không đồng đều, cho nên một mực không thống nhất được. Lại còn đang tổn thương lẫn nhau, chỉ là quy mô yếu hơn so với lúc trước. Mỗi ngày có rất nhiều binh lính chết trận.
Về phần phân chia lợi ích, đơn giản là binh pháp Bắc Minh Giáo. Nếu như ngưng chiến, Chân Võ Giáo, Cực Đạo Giáo sợ Thần Đạo Giáo và Thiên Đạo giáo có thể thở dốc, phát triển lớn mạnh, đến lúc đó tìm bọn họ tính sổ hậu quả khó mà lường được.
Cho nên phải chia sẻ binh pháp Bắc Minh Giáo cho bảy môn phái, tất cả mọi người đều có binh pháp Bắc Minh Giáo, cũng không sợ bị ăn hết.
Thế nhưng Thần Đạo Giáo và Thiên Đạo giáo vẫn không cam lòng.
Bọn họ bị đánh thảm nhất, chiến trường đều là thuộc khu của bọn họ. Cho nên bọn họ tổn thất rất lớn, vô số thành trì quận huyện bị phá hủy, phần lớn dân cư đều đầu quân cho năm môn phái khác.
Nếu như chia sẻ binh pháp Bắc Minh Giáo cho năm môn phái, Thần Đạo Giáo và Thiên Đạo giáo chẳng phải thua thiệt nhiều nhất sao?
Cho nên vẫn luôn không thống nhất ý kiến.
Nhưng mà bên trong hội nghị thương thảo, kết quả cuối cùng là cái dạng gì, ai cũng không biết được.
"Xem ra phải nghĩ biện pháp phá hỏng hội nghị đàm phán của bọn họ. Một khi đàm phán thành công, binh pháp Bắc Minh Giáo sẽ được sử dụng rộng khắp nơi, gây bất lợi cực lớn cho việc phản công."
Sau khi thăm dò được những tin tức này, trong lòng Diệp Thiên âm thầm nghĩ.
Chuyện làm anh lo lắng nhất là chuyện của binh pháp Bắc Minh Giáo. Lấy số lượng binh sĩ hiện tại của bảy môn phái, cộng hết tất cả có thể lên đến hai trăm ngàn tỷ đại quân.
Hai trăm ngàn tỷ này, chỉ cần khoảng một nửa sử dụng binh pháp Bắc Minh Giáo, bảy môn phái lại càng thêm nhiều cao thủ, phản công ắt tất bại!
Trên thực tế, loại tình huống này, cũng thích hợp với phản công.
Nếu là ngày xưa, sau khi anh thăm dò được hiện trạng, tuyệt đối sẽ trở về trái Đất, hạ lệnh tám trăm triệu đại quân tiến vào thiên lộ, đến thẳng Tử Vi tinh.
Nhưng!
Chưa xuất sư đã chết.
Những chữ này đâm thật sâu vào tim anh.
Không phải anh sợ chết, anh chỉ sợ anh thua trận bỏ mình. Anh em mình, vợ con, cháu trai cháu gái, cùng tất cả người nhà, đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên, anh nhất định phải đợi đến có khi chắc chắn trăm phần trăm phần thắng mới bắt đầu phản công, bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người.
Hiện tại phản công, tính toán phần thắng chỉ được năm mươi phần trăm, thậm chí còn không có, cho nên anh phải nhịn.
"Xem ra mình phải làm cho quân sư biết mình đã tới, tranh thủ có thể thương lượng. Phải tính toán thật kỹ từng bước một, làm sao có thể phá hỏng buổi hội đàm của bảy môn phái."
Diệp Thiên thầm nghĩ.
"Tiêu diệt nhà họ Ngô, để quân sư biết mình đã trở về."
Hạ quyết định, Diệp Thần xuất phát đến tổng đàn Thiên Minh giáo.
Trước đó anh không dám đi, sợ sau khi diệt nhà họ Ngô, Minh Thiên Tiên đế phái cao thủ xuất hiện. Đến lúc đó không thể nào chạy thoát được.
Hiện tại tu vi anh đã đạt tới đại viên mãn, có thể một mình đấu với Minh Thiên Tiên đế đánh cho ông ta khóc gọi cha gọi mẹ. nếu dư giả thời gian có thể đánh ông ta chết.
Cho nên, không có gì có thể lo lắng.
Đến Minh Thiên thành, sau khi hỏi thăm xung quanh, Diệp Thiên rất nhanh đã tìm địa chỉ nhà họ Ngô.
Tọa lạc tại một khu đất khổng lồ, bên cạnh là những dãy cung điện dài hàng trăm mét cách đó không xa.
Lần này Diệp Thiên không lấy thân phận người áo đen tiến vào, mà là dùng thân phận người mua pháp bảo.
Giống như với thế gia đan dược nhà họ Tiêu, pháp bảo thần binh từ thượng phẩm trở xuống, đều có thể mua ở ngoài cửa tiệm của nhà họ Ngô. Pháp bảo thần binh từ thượng phẩm trở lên, thì phải cần tiến bên trong nhà họ Ngô mua.
Vì không muốn giống như lần trước vừa tiến vào đã bị nhìn thấu, Diệp Thiên liền tìm một nơi bí mật, dịch dung thành một ông lão tóc bạc tráng kiện, tiên phong đạo cốt.
Còn phóng ra một ít khí tràng, để cho người khác có thể nhìn ra, đại khái là cái một lão Tiên Tôn cao quý.
Như vậy thì người khác sẽ không nhìn thần hồn của anh.
Nếu là lúc bình thường, tu sĩ sẽ không xem thần hồn của người khác, bởi vì mỗi một thần hồn của tu sĩ cũng giống như bề ngoài của người đó vậy. Chỉ cần không phải đặc biệt khả nghi, không ai lại chọn xem thần hồn của tu sĩ cả.
Bởi vì đây là một loại hành vi cực không tôn trọng, không khác nhìn trộm, khiến tu sĩ rất phản cảm.
"Vị đạo giả này, xin hỏi ngài đây có phải muốn mua pháp bảo thần binh không?"
Đi vào cuae chính nhà họ Ngô, người gác cổng nhìn thấy Diệp Thiên một thân tiên phong đạo cốt, khí tràng cường đại, không nói cũng có thể nhìn ra là một cao thủ Thái Hư Cảnh, liền cực kì cung kính hỏi.
"Nghe nói nhà họ Ngô của Minh Thiên thành pháp bảo thần binh chất lượng tốt, đẳng cấp cao, bần đạo cố ý đến xem. Hi vọng có thể tiên tay mua được pháp bảo thần binh."
Diệp Thiên vuốt ba sợi râu tiên dưới cằm hòa ái dễ gần nói.
"Đạo hữu đến đúng nơi rồi đó, mời ngài vào bên trong!"
Người gác cổng cười cười dùng tay làm dấu mời, dẫn Diệp Thiên vào nhà họ Ngô.
Nhà họ Ngô rất lớn, rộng như mấy trăm sân bóng gập lại, ‘đinh đinh đang đang’ tất cả đều là thanh âm rèn sắt, cực kỳ náo nhiệt.
Không bao lâu, Diệp Thiên liền được mời vào phòng khách, uống trà thượng phẩm. Ngồi không bao lâu, gia chủ nhà họ Ngô nhẹ nhàng cười đi vào đại sảnh.
"Vị đạo hữu này, xin hỏi tôn tính đại danh?"
Gia chủ nhà họ Ngô ôm quyền hỏi.
"Bần đạo là Diệp Huyền."
Diệp Thiên cúi người đáp lễ.
Gia chủ nhà họ Ngô cười ha ha nói: " Đạo hữu Diệp Huyền là muốn mua pháp bảo thần binh thượng phẩm sao?"
"Đúng vậy." Diệp Thiên gật đầu: "Đoạn thời gian trước có đánh nhau với người khác, pháp bảo hộ thân và thần binh đều bị gãy. Nghe nói pháp bảo thần binh nhà họ Ngô đẳng cấp cao, chất lượng tốt, cho nên tới xem một chút."
"Đạo hữu xem như đến đúng nơi rồi đó, mời đi theo tôi." Gia chủ nhà họ Ngô tươi cười dùng tay làm dấu mời, dẫn Diệp Thiên tiến vào một gian Tàng Bảo Các.
Bên trong cất giữ trên trăm pháp bảo thần binh cấp thượng phẩm. Thấp nhất một đoạn, cao nhất bảy đoạn.
"Những pháp bảo thần binh này, đạo hữu có thể nhìn, đều đã công khai ghi giá. Đạo hữu thích cái nào, chỉ cần đưa đúng giá, có thể tùy tiện cầm." Gia chủ nhà họ Ngô nói.
Diệp Thiên ra vẻ thưởng thức nhìn, liên tục gật đầu nói tốt. Lại khen không dứt miệng tay nghề của nhà họ Ngô, khiến gia chủ nhà họ Ngô rất vui vẻ.
Nhìn một hồi lâu, Diệp Thiên lại hỏi gia chủ nhà họ Ngô: "Ngô gia chủ, chỗ ngài đây có pháp bảo thần binh mãn cấp không?"
"Cái gì cơ?"
Gia chủ nhà họ Ngô hoảng sợ, sau đó cười nói: "Đạo hữu không phải người nơi này đúng không?"
Bởi vì người địa phương đều biết, pháp bảo thần binh mãn cấp, vô luận nhà ai chế tạo ra cũng sẽ không bán ra bên ngoài, chỉ bán cho các môn phái lớn.
Tu sĩ tự do, có thể mua không nổi mức giá đó.
Huống hồ pháp bảo thần binh mãn cấp, toàn bộ Tử Vi Tinh cộng lại cũng không đến trăm cái, bảy vị Tiên đế đã chiếm hai mươi lăm cái rồi.
"Ha ha." Diệp Thiên cười nói: "Bần đạo là từ Thiên Khải tinh cửa bắc của thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ tới, xác thực không phải người địa phương."
Năm đó anh tuần hành vũ trụ, đến cửa bắc. Tinh cầu đầu tiên đặt chân tới là Thiên Khải tinh.
"Trách không được ngài không hiểu. Ở Tử Vi tinh, pháp bảo thần binh mãn cấp tuyệt đối không bán ra bên ngoài, bởi vì bên ngoài không ai chịu được cái giá của nó." Gia chủ nhà họ Ngô nói.
"Vậy cần khoảng bao nhiêu mới đủ?" Diệp Thiên hỏi.
Gia chủ nhà họ Ngô chỉ cười: "Không bán lấy tiền, đa số đều đổi bằng nguyên liệu trân quý trong thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ. Tóm lại không phải con số mà tu sĩ tự do có thể bỏ ra được."
"Thật không?" Diệp Thiên cười cười, móc ra một khối đá Nữ Oa đưa cho gia chủ nhà họ Ngô: "Tôi dùng cái này đổi, có thể không?"
Lập tức hai mắt gia chủ nhà họ Ngô phát sáng.
Là chí bảo thạch Nữ Oa cực kỳ hiếm thấy!
Nhưng ánh sáng trong mắt của ông ta rất nhanh liền ảm đạm: "Đây là đồ tốt, nhưng chỉ có một khối, ngay cả một kiện tôn phẩm thần binh cũng không đủ."
Diệp Thiênn cười ha ha một tiếng: " Gia chủ, bần đạo chỉ là để ngài xem một chút mà thôi. Thực tế, bần đạo mang khoảng năm ngàn tấn đến."
"Năm ngàn tấn?"
Gia chủ nhà họ Ngô cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, kích động hỏi: "Đạo hữu nói thật không, ngài mang theo năm ngàn tấn thạch Nữ Oa đến?"
"Đương nhiên là thật, không tin bần đạo cho ngài xem một chút."
Diệp Thiên nói, móc thạch Nữ Oa từ trong túi không gian ra, chồng chất thành núi, làm hai con mắt của gia chủ nhà họ Ngô như muốn rớt ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!