“Đào được bảo bối của Thiên Đại rồi à?”
Diệp Thiên đang tận hưởng cái ôm ấm áp và thoải mái của vợ thì chợt ngồi dậy khi nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
“Sao vậy Diệp Thiên?”
Tần Liên Tâm dụi dụi mắt, vẻ mặt mù mờ hỏi. Bởi vì Diệp Thiên đã mở trận pháp cách âm nên cô không nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ở bên ngoài.
“Đám người lão Lâm đã đào được một bảo bối gì đó. Anh cũng không biết là cái gì nữa, để anh đi xem. Cả đêm qua em đã mệt mỏi lắm rồi nên cứ nằm nghỉ ngơi trước đi. Ngoan.”
Diệp Thiên nói xong thì hôn vào môi cô một cái.
“Đáng ghét, anh còn biết em mệt thì xem như còn có lương tâm đó.” Tần Liên Tâm cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô rồi đánh vào người Diệp Thiên một cái.
Diệp Thiên cười khúc khích rồi lại hôn cô thật sâu. Sau khi dỗ dành cô nằm xuống thì hắn mặc quần áo vào rồi bước ra khỏi phòng.
“Lão Lâm, ông đào được cái gì vậy?”
Khi ra khỏi phòng, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Lâm Bá Thiên thì Diệp Thiên tò mò hỏi.
“Địa Thư, đã đào được một cuốn Địa Thư.”
Sự phấn khích của Lâm Bá Thiên không thể diễn tả thành lời được, ngay cả giọng nói của ông ta cũng run run.
“Cái gì?”
Diệp Thiên nghe vậy thì giật nảy mình.
“Địa Thư của đại tiên Trấn Nguyên Tử sao?”
“Thuộc hạ cũng không rõ có phải hay không. Tôn thượng mau cùng thủ hạ đi xem đi.” Lâm Bá Thiên thúc giục.
Diệp Thiên cũng rất háo hức muốn đến Thiên Đại nên hắn vội vàng cùng với Lâm Bá Thiên đến Nam Lĩnh.
Chớp mắt đã đến, cả hai cùng chui vào vào cái hang động đã đào sẵn.
Xuống tới hang động, Diệp Thiên mới phát hiện ra địa tủy thạch đã bị đám người Lâm Bá Thiên xuyên thủng. Nó dày gần trăm mét, lớp đất bên dưới dày gần hai triệu mét.
Khi Diệp Thiên vừa đáp xuống thì hắn nhận ra bản thân đã giẫm phải một tầng ánh sáng vàng, đột nhiên cảm giác được một luồng linh khí hừng hực quét qua thân thể.
Xuyên qua quầng ánh sáng vàng này, hắn có thể thấy trong đó có một quyển sách màu vàng đất đang chậm rãi quay như kim giây của đồng hồ.
Cuốn sách này rất dày, không biết có bao nhiêu trang.
Khi cuốn sách quay ngang vào đúng ngay tầm mắt của Diệp Thiên thì hắn thấy trên bìa sách có viết hai ký tự được mạ vàng là Địa Thư.
Đột nhiên hai mắt của Diệp Thiên sáng lên, vẻ mặt hắn trở nên hưng phấn.
“Địa Thư, nó đúng là Địa Thư rồi.”
Hắn mừng rỡ vô cùng.
Theo truyền thuyết thì Địa Thư và Thiên Thư đều là bảo vật quý nhất của thời hỗn độn, là Đại Đạo thai nghén mà thành. Chúng là những pháp bảo cấp cao nhất và chúng có thể biết trước được những sự kiện trọng đại đã xảy ra trong năm trăm năm trước và trong năm trăm năm sau.
Tất nhiên, đây chưa phải là sức mạnh thật sự của Địa Thư. Về sức mạnh của Địa Thư lợi hại ở chỗ nào thì hắn không biết nó là gì. Dù sao thì cả vũ trụ này vẫn chưa có ai đã từng nhìn thấy cuốn sách Địa Thư này.
Kết quả là trong tiềm thức của Diệp Thiên đã muốn phá vỡ lớp ánh sáng vàng dưới chân và thu quyển sách vào trong tay.
Nhưng.
Lớp ánh sáng vàng này cực kỳ chắc chắn, căn bản không thể nào đột phá được.
“Vô ích thôi tôn thượng à, phá không được ạ. Quốc Trượng Gia và Xích Nhãn Kim Mao Hống đã dùng hết sức nhưng cũng vẫn không phá được lớp ánh sáng vàng này.” Lâm Bá Thiên nói.
Diệp Thiên nhíu mày, ngay cả Quốc Trượng Gia và Xích Nhãn Kim Mao Hống cũng không phá được thì hắn cũng không phá được. Trừ phi lấy Bảo Giám Thiên Địa ra nổ.
Nhưng liệu nó có thể nổ được hay không thì chưa nói đến mà hắn làm như vậy thì bề mặt trái đất đã phải nổ tung rồi.
“Đám người Quốc Trượng Gia đâu?” Diệp Thiên hỏi.
“Vẫn đang đào.” Lâm Bá Thiên nói: “Huyền Cực Tiên Tôn nghi ngờ rằng quầng ánh sáng vàng này có hình cầu, giống như lòng đỏ của quả trứng nên ông ta định đào từ lớp ngoài của quầng ánh sáng vàng này đào ra một khoảng cao ba thước rồi nghiên cứu xem có thể đột phá vào bên trong để lấy quyển Địa Thư ra hay không.”
Diệp Thiên gật gù. Vì không thể phá vỡ được nên chỉ có thể dùng phương pháp này để xem có thể tìm được kết cấu của nó mà phá vỡ hay không.
Kết quả là Diệp Thiên cũng tham gia đào cùng mọi người.
Mất khoảng ba ngày ba đêm để đào xuyên qua lớp ánh sáng vàng.
Quả nhiên giống y như Huyền Cực Tiên Tôn nghĩ, nó quả thực là một hình cầu. Đúng là bên ngoài quyển Địa Thư được bao quanh bởi một lớp thổ nhưỡng dày của trái đất.
Sau đó một vài người lại tiếp tục tìm kiếm trên bề mặt bên ngoài của vầng hào quang hình cầu trong bảy ngày bảy đêm thì họ tìm thấy những hình dạng như những tấm thảm, nhưng họ không thể tìm được kết giới của nó.
“Quái lạ, tại sao lại không có kết giới được chứ?”
Mấy người xúm lại, Quốc Trượng Gia vò đầu bứt tai.
“Như vậy xem ra quầng ánh sáng vàng này không phải là trận pháp mà là lớp phòng ngự do tự thân quyển Địa Thư phát ra. Nó cũng giống như lớp phòng ngự của tu sĩ, không có kết giới. Trừ khi lớp phòng ngự bị xuyên thủng một cách mạnh mẽ, nếu không sẽ không có cách nào phá vỡ lớp phòng ngự.” Diệp Thiên đoán.
Mọi người đều gật đầu.
Nếu là trận pháp thì cho dù trận pháp đó cao minh đến đâu thì vẫn có thể phá vỡ kết giới, chỉ có phòng ngự tự phóng thích ra là không có kết giới mà chỗ nào cũng kiên cố như nhau.
“Xem ra không có cách nào lấy được quyển Địa Thư này rồi. Đây là bảo vật quý nhất từ thời hỗn độn, lớp phòng ngự mà nó toát ra vô cùng đáng sợ. E rằng bảy vị tiên đế liên thủ cũng không thể phá vỡ được lớp phòng ngự này.” Quốc Trượng Gia suy đoán.
Xét cho cùng thì ông ta cũng là một lão tướng đã trải qua hàng ngàn trận chiến. Ông ta đã gặp phải rất nhiều trận pháp có lớp phòng ngự rất lớn, tuy rằng trình độ tu luyện của ông ta không thể phá hủy được nhưng ít nhất ông ta cũng có thể khiến nó động đậy hoặc gợn sóng. Nhưng đối với quầng ánh sáng vàng này ông ta đã cố gắng hết sức tìm đủ mọi cách nhưng nó vẫn không hề gợn sóng thì có thể tưởng tượng được nó đáng sợ như thế nào.
“Chết tiệt, đã đào được bảo vật tốt thế rồi mà lại không lấy được. Thật là tức chết mà.”
Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên đều rất căm tức.
“Vấn đề trước mắt không phải là có thể mang nó đi hay không mà là cuốn sách Địa Thư này đã bị đại tiên Trấn Nguyên Tử lấy đi rồi, tại sao lại đặt cuốn sách Địa Thư trở lại đây? Đây là câu hỏi quan trọng nhất.” Huyền Cực Tiên Tôn nói.
Mọi người gật gật và lại bắt đầu suy đoán.
Có người nói đại tiên Trấn Nguyên Tử đã có trình độ tu luyện rất cao rồi nên ông ta không cần thứ này nữa, thế là ông ta mới đặt nó trở lại đây.
Có người nói rằng có thể đại tiên Trấn Nguyên Tử hy vọng trái đất lại sản sinh ra một vị thánh nhân nên mới đặt quyển Địa Thư lại đây để nó khôi phục lại năng lực thần kỳ đã từng có trước đây của nó.
Có người nói rằng phải chăng đại tiên Trấn Nguyên Tử đã chết nên quyển sách Địa Thư này mới tự động quay về đây.
Đủ mọi kiểu suy đoán, nhưng không ai có thể biết được tại sao cuốn sách Đại Thư đã bị đại tiên Trấn Nguyên Tử lấy đi lại đột nhiên quay trở lại trái đất.
“Xem ra ngay từ hơn ba mươi năm trước, linh khí trên trái đất bỗng trở nên dày đặc hơn không phải là điều tôi tưởng tượng lúc đó mà đó chính là sự bùng nổ của linh khí từ các hành tinh khác tuôn đến trái đất. Thực tế, quyển Địa Thư quay về trái đất mới khiến cho linh khí của trái đất dần trở nên dày đặc hơn.” Diệp Thiên đăm chiêu nói.
“Có vẻ là vậy.” Huyền Cực Tiên Tôn nói: “Tôi nhớ rằng khi tôi đến trái đất lần đầu tiên cách đây hơn ba năm, linh khí không có nhiều như vậy. Còn lần này linh khí đã cuồn cuộn đến mức sắp đuổi kịp và vượt qua Thủy Lam Tinh rồi. Bây giờ chúng ta đạp lên lớp ánh sáng vàng này cũng có thể cảm nhận rõ ràng có một luồng linh khí xẹt qua cơ thể. Điều đó cho thấy rõ ràng linh khí của trái đất ngày càng nhiều là có liên quan đến Địa Thư.”
Mọi người lại gật đầu.
Nhưng Diệp Thiên im lặng. Hắn chợt nhớ ra quân sư đã nói nếu một ngày nào đó đại quân bại trận, đừng tham vọng tiếp tục chiến đấu mà hãy trở về nơi trùng sinh. Đó chính là lối thoát duy nhất.
“Chẳng lẽ đường lui duy nhất lại có liên quan đến cuốn sách này sao?”
Diệp Thiên tự hỏi thầm trong lòng.
“Nếu từ góc độ thăm dò thiên cơ của quân sư mà nói thì đoán chừng trước khi phản công sẽ không chiếm được Địa Thư. Nếu không một khi có được bảo vật quý giá có lớp phòng ngự cao như thế trong tay thì quân sư đã không luôn luôn nhấn mạnh rằng bổn tọa sẽ chết trước khi chiến thắng mà lại bảo bổn tọa phải nhớ kỹ nếu binh bại thì phải lui về nơi đã trùng sinh. Vậy có phải hay không sau khi lui về mới có thể lấy được Địa Thư?”
Trong đầu hắn tràn ngập những câu hỏi.
“Trên đời này vạn vật đều có định số của nó, xem ra tạm thời không thể lấy được cuốn sách này.”
Nghĩ vậy, Diệp Thiên kêu mọi người quay về rồi sau đó lấp lại hố sâu này.
Về phần địa tủy thạch, Diệp Thiên cũng đã cắt ra vài mảnh lớn để nếu có tìm được thiên tủy thạch thì hắn có thể dùng nó để kích nổ đối phương trong lúc phản kích. Xác định có thể giết hàng chục tỷ quân cùng một lúc.
Hai loại đá này giống như thuật ngữ chuyên môn của trái đất là nó có thể tạo ra phản ứng hóa học và ngoài độ cứng thì chúng không có gì đặc biệt khi tách rời nhau. Một khi chúng chạm vào nhau thì có thể khiến một Thái Hư mãn cấp nôn ra máu dữ dội.
Có thể so sánh với vũ khí hạt nhân trong thế giới tu tiên.
Đương nhiên, ngoài hắn ra thì những vị tiên đế khác đều không biết. Hắn cũng tình cờ phát hiện ra bí mật này khi mới tập tành chế tạo Bảo Giám Thiên Địa và đã giết chết rất nhiều người của chính mình.
Trở lại chuyện chính.
Sau khi lấp đất xong xuôi, Diệp Thiên gọi cho Thần Diệp Hy đến và nhờ cô ta đưa hắn đến cánh cổng dịch chuyển mới xuất hiện.