Đuổi theo Sử Đông Lai đến vùng tinh vực này cũng đã gần hai năm, Diệp Thiên cũng rất nhung nhớ những đứa con của hắn, dù sao nó cũng đang ở Thủy Lam Tinh tràn đầy khói lửa chiến tranh, nói không lo lắng là giả.
Tất nhiên, hắn cũng nhớ các bà vợ của mình. Kể từ lần chia tay cuối cùng, hắn đã quên mất bao nhiêu năm rồi hắn không "yêu thương" các bà vợ của hắn.
"Chắc chắn các cô ấy đều nhớ mình muốn chết luôn rồi nhỉ?"
Diệp Thiên nhủ thầm trong lòng.
Nhưng mà, hắn vẫn có thể kìm chế được để không nghĩ đến các cô vợ của mình. Cùng lắm là trút bỏ sự nhung nhớ đối với các cô vợ khác trên Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên.
Nhưng hắn không yên tâm.
Tử Vi Tinh có một cánh cổng truyền tống dẫn đến Trái Đất, làm sao hắn có thể yên tâm cho được?
Nếu phong ấn được tháo gỡ, một Tiên Tôn chạy thoát vào Trái Đất và phát hiện ra rằng hang ổ của hắn đang ở trên Trái Đất thì Tuyết Thần Tông có thể bị tiêu diệt chỉ trong vài phút.
Ngay cả khi một yêu thú có cấp bậc vô thượng chạy trốn đến Trái Đất cũng có thể khiến cho Trái Đất long trời lở đất.
Vì vậy, hắn phải nhanh chóng quay lại Thủy Lam Tinh để xem chiến tranh trên Thủy Lam Tinh đã kết thúc chưa. Nếu nó đã kết thúc, vậy hắn sẽ đưa bọn trẻ trở lại Trái Đất để xem cái cổng truyền tống kia là chuyện như thế nào.
Bởi vì tốc độ của Xích Nhãn Kim Mao Hống có thể đạt gấp đôi tốc độ của Tiên Tôn, cộng với bùa tăng tốc cao cấp, sẽ giống như ngồi trên ánh sáng, đi rất nhanh theo thiên lộ. Cuộc hành trình ban đầu phải mất ba tháng nhưng lần này chỉ cần một tháng đã hoàn thành rồi.
Bùm!
Xuyên qua thiên lộ một tháng, cuối cùng Xích Nhãn Kim Mao Hống đã hạ cánh.
Ngay khi đáp xuống, Diệp Thiên bắt đầu tìm kiếm huyết mạch của mình ngay lập tức, và đã tìm được ba huyết mạch.
Ngoài Khả Doanh, không còn nghi ngờ gì nữa, còn có hai người nữa là Đóa Đóa và Bảo Bảo.
Kết quả là, Diệp Thiên chỉ về một phương hướng, Xích Nhãn Kim Mao Hống lao đi cực nhanh.
Lúc này, hoàng cung Hiên Viên Hoàng Triều.
Sau hơn một năm chiến đấu, Hiên Viên Hoàng Triều đã thống nhất được Thủy Lam Tinh vào hai tháng trước với ưu thế thực lực quân sự tuyệt đối.
Bây giờ Thủy Lam Tinh đã yên bình trở lại, người dân của tất cả các đế quốc đã bắt đầu xây dựng lại nhà cửa của họ.
"Ông Huyền Cực, ông nói xem có phải ba đã quên anh Bảo và cháu rồi hay không? Chú Bá Thiên nói cha đã giết được sư phụ của Thiên Mạch, vậy tại sao cha vẫn chưa quay lại?" Đóa Đóa chống cằm ngồi ở trong đình nghỉ mát, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tiên Tôn Huyền Cực đang thưởng trà đạo và nói.
“Nói gì nữa, chắc chắn là đi tìm mẹ nhỏ cho cháu rồi.” Tiên Tôn Huyền Cực nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Không thể.” Đóa Đóa lắc đầu: “Cha rất yêu cháu và anh Bảo. Cha sẽ không bỏ rơi anh Bảo và cháu mà đi tìm một người phụ nữ khác đâu.”
“Em gái nói rất đúng.” Bảo Bảo ở một bên nói: “Nhất định là cha có chuyện quan trọng phải làm, không phải là đi tìm người phụ nữ khác.”
Tiên Tôn Huyền Cực trợn tròn mắt: "Hai cháu đừng có mà không tin, nói không chừng một ngày nào đó cha của hai cháu trở về rồi còn dẫn theo một nhóm mẹ nhỏ cho hai cháu. Biết đâu còn có thêm một đống em trai em gái nữa đấy. Cha cháu có đức hạnh gì, lão phu đã là sư phụ của nó mười vạn năm rồi mà không biết hay sao? Hồi đó nó đã gây họa cho mấy nữ đệ tử của lão phu khá nhiều đấy. Suýt chút nữa lão phu đã đánh chết nó rồi."
Phụt!
Huân Nhi và tất cả các hoàng tử công chúa đều phá lên cười.
Sắc mặt của Bảo Bảo và Đóa Đóa tối sầm đi, cũng không biết nên nói gì.
“Anh Bảo, sau này anh có tìm một nhóm vợ lẽ giống như cha anh không?” Huân Nhi hỏi.
"Không đâu Huân Nhi." Bảo Bảo lắc đầu, nắm lấy tay Huân Nhi một cách nghiêm túc và nói: "Anh bảo đảm anh sẽ không giống như cha anh. Cha anh hay nói anh rất giống mẹ anh. Cho nên anh rất chung tình, giống như mẹ anh vậy, chỉ theo cha anh, không tìm những người đàn ông khác."
"Vậy là tốt rồi."
Huân Nhi nhoẻn miệng cười.
Tiên Tôn Huyền Cực trừng mắt nhìn cô ấy: "Cha nào con nấy, cháu lại còn tin mấy lời nói dối của nó. Cho dù nó không đi tìm người phụ nữ khác thì cha nó thể nào cũng sẽ tìm cho nó cả một đám, trong đó còn có người xinh đẹp cháu, cháu cứ chờ xem nó muốn hay không."
Huân Nhi nhất thời bĩu môi.
Bảo Bảo tức giận đứng lên: "Ông Huyền Cực, ông đừng nói nhảm có được không? Cháu sẽ không thích cô gái nào khác ngoại trừ Huân Nhi. Ngay cả khi cha cháu có tìm thêm cho cháu nhiều người đi nữa thì cháu cũng sẽ không muốn. Xin ông đừng nghi ngờ trái tim chân thành của cháu dành cho Huân Nhi."
Không ngờ cậu vừa dứt lời thì có một giọng nói vang lên.
"Con trai, trong tương lai, con sẽ tiếp quản thiên hạ mà cha đã gầy dựng. Con đừng nói nhiều nữa. Hậu cung của hoàng đế nào mà không có ba nghìn người đẹp chứ?"
Câu này vừa thốt ra, mọi người nhìn theo nơi phát ra tiếng nói thì nhìn thấy một con yêu thú đáp xuống bên ngoài đình nghỉ mát, trên đầu con thú còn có một bảo vật quốc gia. Có hai người đang ngồi trên lưng con thú, quay lưng về phía bọn họ, một đứa bé và một người đàn ông trẻ tuổi. Đó không phải là ông cha đẹp trai của A Bảo và Đóa Đóa hay sao?
"Cha! Cha đã trở lại rồi!"
Đóa Đóa nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ, bay về phía Diệp Thiên.
"Ha ha, con gái cưng của cha, đã lâu không gặp, mau để cha ôm một cái nào."
Diệp Thiên xoay người bước xuống lưng thú, giang hai tay ra.
Trong giây tiếp theo, một làn gió thơm tràn vào mũi, tràn đầy non nớt.
"Con bé này, phát triển hơn trước rồi."
Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng, không dám ôm Đóa Đóa quá chặt. Nhưng có thể ôm lấy đứa con bé bỏng không gặp bấy lâu nay của mình, hắn vẫn cực kỳ hạnh phúc.
“Cha, chú Bá Thiên về đây cũng được một năm rồi, tại sao đến giờ cha mới quay trở lại?” Đóa Đóa bĩu môi nũng nịu nói.
“Ha ha!” Diệp Thiên cười nói: “Cha có một số việc chưa xử lý xong cho nên mới để cho chú Bá Thiên trở về đây trước.”
A Bảo trông cũng rất vui vẻ khi thấy cha đã trở về. Còn không quên nói: "Ông Huyền Cực, ông đã đoán sai rồi. Cha con không mang người phụ nữ hay đứa bé nào về cùng hết. Ông đã hiểu lầm..."
Không ngờ cậu chưa kịp nói xong thì bảo vật quốc gia trên đầu thú đã quay lại, trên tay ôm một đứa bé phấn điêu ngọc trác.
"Này..."
A Bảo lập tức chết lặng.
"Ha ha!"
Tiên Tôn Huyền Cực cười to: "Nhóc con, cháu còn tranh cãi với lão phu làm gì, lão phu nhắm mắt lại cũng biết cha cháu là người như thế nào rồi."
A Bảo: "..."
Cha, cha làm con thất vọng quá rồi, ba không thể để con đánh vào mặt ông Huyền Cực một chút được hay sao?
Cậu khóc không ra nước mắt.
"Cha, Khả Doanh cũng muốn ôm một cái."
Tiểu Khả Doanh nhìn thấy cha đang ôm người khác thì cũng giơ bàn tay nhỏ bé của cô bé ra.
Đóa Đóa nghe xong liền nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc: "Cha, đây là con của cha sao?"
"Ừm..." Diệp Thiên ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: "Là con của cha, em gái của con, mẹ của em mất rồi, con phải đối xử tốt với em đó."
Đóa Đóa vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy Tiểu Khả Doanh đã mất mẹ rất đáng thương. Cô bé lập tức đến bế Tiểu Khả Doanh lên, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé và nói: "Em tên là Khả Doanh phải không? Chị là chị gái Đóa Đóa của em. Mau gọi chị Đóa Đóa đi!"
"Chị Đóa Đóa."
Tiểu Khả Doanh không sợ người lạ. Cô bé cũng hôn lên má Đóa Đóa một cái, sau đó nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng thỏ nho nhỏ.
"Anh Bảo, em gái anh thật đáng yêu, chúng ta mau qua ôm bé một cái đi."
Huân Nhi cũng muốn ôm cô em chồng đáng yêu này, liền kéo tay A Bảo chạy tới, đỡ lấy Tiểu Khả Doanh khỏi vòng tay của Đóa Đóa, mỉm cười nói: "Em chồng, chị là chị dâu Huân Nhi của em, mau gọi chị dâu đi."
“Chị dâu.” Khả Doanh mềm giọng nói.
“Thật là ngoan quá đi!” Huân Nhi như bị tan chảy.
“Ha ha!” Diệp Thiên cười nói: “Huân Nhi, cha còn nghĩ khi về sẽ được ôm con của con và A Bảo đấy, sao đến giờ bụng con vẫn còn chưa dấu hiệu gì vậy?
“Cha, con và Huân Nhi vẫn chưa kết hôn mà.” A Bảo cười khổ nói.
“Không kết hôn thì không động vào?” Diệp Thiên trừng mắt nhìn A Bảo: “Việc hôn nhân đã quyết định xong rồi, con có thể làm cho Huân Nhi mang thai, sinh con rồi mới kết hôn cũng như vậy thôi. Con cứ cứng nhắc như thế làm gì chứ? Con đã trưởng thành rồi, lúc cga bằng tuổi con thì con cũng như Đóa Đóa đều lớn hơn Khả Doanh vài tuổi rồi đấy."
A Bảo: "..."
Huân Nhi: "..."
“Hừ!” Tiên Tôn Huyền Cực cũng hừ nói: “Có thể đối với cậu thôi. Mấy chục vạn năm trong kiếp trước cậu cũng không có con, còn A Bảo mới bao tuổi mà cậu đã xem thường thằng bé. Cậu có tư cách đó à?"
Diệp Thiên: "..."
Lão già chết tiệt này, sao ông cứ phải bới lông tìm vết tôi thế hả?
“Còn nữa.” Tiên Tôn Huyền Cực chắp hai tay sau lưng rồi bước tới và nói: “Huân Nhi là đệ tử của lão phu. Cho dù đã kết hôn với A Bảo thì A Bảo cũng không thể phá thân của con bé. Tố chất của con bé còn rất nhiều không gian để phát triển, không thể hủy hoại con bé được."
“Chuyện này làm sao có thể!” Diệp Thiên lập tức bực dọc: “Chẳng lẽ ông muốn mấy vạn năm sau tôi mới được ôm cháu hay sao?”
“Sao lại không thể?” Tiên Tôn Huyền Cực trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
“Hừ.” Diệp Thiên khịt mũi, lấy ra năm nghìn tấn đá Nữ Oa đặt trên mặt đất, nói: “Tôi vốn muốn đưa cho ông, nhưng kết quả lão già ông lại không cho tôi ôm cháu trai, cho nên tôi không muốn cho ông nữa."
"Đừng!"
Đôi mắt của Tiên Tôn Huyền Cực nhìn thẳng vào đó, gấp gáp thúc giục Huân Nhi: "Đệ tử, mau vào động phòng với A Bảo đi, làm xong việc chính sớm chút để ba chồng con mau được ôm cháu trai."
"Hả?"
Huân Nhi choáng váng.
Sư phụ, thầy lật mặt cũng quá nhanh rồi đó!
"Nhanh đi!"
Tiên Tôn Huyền Cực lớn tiếng nói.
“Con còn ngây người ra ở đây làm gì, mau đi đi!” Diệp Thiên trừng mắt quát A Bảo.
A Bảo sửng sốt, vội vàng dẫn Huân Nhi vào một căn phòng rồi đóng cửa lại.
"Ha ha ha!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!