Con người có ba nỗi buồn phiền lớn nhất. Một là bị gián đoạn trong đêm động phòng, hai là có tên trên bảng vàng nhưng lại bị báo trùng tên người khác, ba là gặp lại người bạn tri kỷ nhưng lại bị phớt lờ không để ý tới mình.
Tâm trạng Diệp Thiên lúc này giống như bị cắt ngang giữa chừng trong đêm tân hôn, bất ngờ thốt lên một câu chửi thề "chết tiệt", sau đó liền ngồi dậy với vẻ mặt ai oán.
Và Diệp Lam Duyên nghe thế cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Ngồi dậy kéo lấy cánh tay của Diệp Thiên, hoảng sợ nói: "Anh Diệp, anh,anh... đã giết chết thiếu thành chủ rồi ư?"
"Ừ." Diệp Thiên gật đầu: "Lúc tôi đi cứu Diệp Lan, anh ta ấy vậy mà vẫn không tính tới chuyện chạy trốn, còn muốn đánh chết tôi, thế nên đã bị tôi phản đòn lại giết chết."
Đôi lông mày của Diệp Lam Duyên chợt trĩu xuống, như rơi xuống vực sâu không đáy, sắc mặt ửng đỏ. Màu đỏ tựa như màu bạc nóng đỏ bị nước bắn vào tung tóe, ngay lập tức chuyển từ đỏ sang màu trắng nhợt nhạt.
"Làm thế nào bây giờ Diệp Bắc? Thành chủ nhất định sẽ bắt anh đền mạng. Tôi không muốn anh chết. Chúng ta nên làm gì bây giờ Diệp Bắc?"
Cô ta đang hoảng loạn tới cùng cực, tựa như có thể òa khóc bất cứ lúc nào.
“Đừng sợ, tôi sẽ không sao đâu.” Diệp Thiên xoa nhẹ lấy khuôn mặt của cô ta, cười dịu dàng nói: “Cô nằm xuống trước đi, tôi ra ngoài xem một chút, lát nữa quay về chúng ta sẽ tiếp tục nhé."
Nói xong hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc bù xù, đi về phía cửa phòng khách.
Diệp Lam Duyên không nói nên lời.
Xảy ra một chuyện lớn như thế này làm sao cô ta có thể nằm yên được chứ!
"Có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết!"
Trong lòng cô ta chợt nảy lên một ý nghĩ đặc biệt nhưng không kém phần kiên định, liền lấy ra một bộ quần áo từ trong nhẫn không gian mà mặc vào, rồi từ từ đi theo sau.
Két!
Diệp Thiên đẩy nhẹ cánh cửa phòng, trông thấy Thượng Quan Quỳnh Dao trừng mắt về phía hắn với vẻ mặt oán giận, sau lại nén giận nói: “Thật không hổ là tên lưu manh vô tâm, dám giết chết thiếu thành chủ, không nghĩ đến chuyện chạy trốn thoát nạn mà lại nghĩ đến chuyện quay về đây, thật là…tôi không biết phải nói gì về một người đàn ông như anh nữa!"
”Ghê sợ không đủ để hình dung về anh lúc này!"
Diệp Thiên một phát liền véo lấy mặt cô ta, khó chịu nói: "Chuyện lớn cái con khỉ, gõ cửa mạnh như thế, cô có biết là làm phiền đến tôi hay không hả?"
"Đồ khốn kiếp! Còn dám véo mặt bổn quận chúa!"
Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận nhắm ngay hạ bộ của hắn đá ra một cước thật mạnh, nhưng Diệp Thiên nhảy lùi về phía sau như một con cóc để né.
“Nếu không phải giao dịch chưa xong, tôi thật muốn thiến anh!” Thượng Quan Quỳnh Dao vẻ mặt tức giận, trừng mắt nói: “Mau đi tới phòng của bổn quận chúa đi.”
“Không đi.” Diệp Thiên đáp: “Chờ khi thành chủ đến đây giải quyết xong mọi chuyện, tôi còn muốn tiếp tục làm chuyện đang dang dở với Lam Duyên mà.”
Thượng Quan Quỳnh Dao: "..."
Hắn là thằng ngốc sao?
Lúc này rồi mà hắn còn muốn tiếp tục?
Trời ạ! Trên đời này sao lại có một người không muốn sống như thế chứ!
Cô ta gào lên trong bụng.
“Diệp Bắc, tôi… không tiếp tục nữa, anh đến phòng của quận chúa Quỳnh Dao đi, xem thử có thoát được kiếp nạn này không, rồi hẵng tính tiếp.” Diệp Lam Duyên bước tới khuyên nhủ.
“Được rồi, vậy chúng ta về phòng của cô ta làm chuyện chính đi, để cô ta một mình xử lý thành chủ ở ngoài là được rồi.” Diệp Thiên cười nói.
“Không cho các người đến phòng của tôi!” Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận trừng lớn hai mắt: “Anh nghĩ hay nhỉ, hai người thì vui vẻ, một mình bổn quận chúa đây gánh tai họa, chuyện hoang đường như thế mà anh có thể nghĩ ra được à."
"Hahaha !!!"
Mọi người xung quanh được một phen cười thích thú.
Diệp Thiên đang định nói gì đó thì tiếng hỗn loạn từ bên ngoài vang lên.
"Đến rồi đến rồi! Thành chủ đến rồi!"
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Diệp Lam Duyên, Diệp Lan, Diệp Tuấn Kỳ cùng mọi người hướng mắt nhìn qua, chỉ thấy một người mặc áo choàng kỳ lân. Người đàn ông với vẻ mặt uy nghiêm dẫn đầu một đoàn người mang áo giáp vàng, giáp bạc, giáp đồng cùng hàng trăm vệ binh hùng hổ xông tới.
Đặc biệt là đội vệ binh, mỗi bước đi đều tạo nên những tiếng vang lớn, đem lại cho người khác một luồn sát khí khó tả.
Và Lạc Tuấn Tú theo sát bên người thành chủ.
“Người nào là Diệp Bắc?” Thành chủ nhìn một đám người vây quanh đại sảnh, liền lớn tiếng hỏi.
"Chính là anh ta!"
Tất cả mọi người đều chỉ vào Diệp Thiên.
Thành chủ nhìn theo hướng mọi người chỉ, tầm mắt hướng về Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng hung bạo, nghiến răng thốt một câu: "Bổn thành chủ tôi đây đã dốc hết tâm huyết để bảo vệ an toàn cho người nhà họ Diệp ở trong thành cổ Thiên Thánh, đích thân tôi đã dẫn người đi tuần cả ngoài thành, thến nhưng cậu không nghĩ đến việc báo đáp lại cho tôi, còn dám ra tay giết chết con trai tôi. Thật là tội ác tày trời, bổn thành chủ tôi hôm nay phải lấy mạng của cậu để làm lễ tế cùng con trai tôi! "
Vừa dứt lời!
Soạt!
Ông ta rút thanh kiếm được để bên hông thắt lưng. Độ phản quang của thanh kiếm bao phủ cả hành lang.
Ực!
Ai nấy đều cảm thấy sững sỡ bất chợt nuốt một ngụm hơi vào trong.
Thành chủ vốn là một Tiên Tôn, có trong tay thần binh tối cao, giết chết Diệp Bắc quả thật cứ như dùng dao mổ trâu để giết một con gà!
Thế nên hắn chắc hẳn phải chết!
Mọi người đều nghĩ như vậy.
“Haha.” Diệp Thiên cười mỉa mai: “Là thành chủ, nhiệm vụ của ông là bảo vệ người dân trong thành. Không cần ca tụng công đức của ông trước mặt tôi đâu.”
"Về việc giết con trai của ông, là do anh ta muốn cưỡng đoạt dân nữ, tôi tới cứu người, anh ta còn muốn giết tôi. Vậy nên tôi giết anh ta chỉ là do phòng vệ chính đáng. Chẳng lẽ tôi không làm gì, đứng yên cho anh ta giết tôi sao?”
"Nếu là ông là một vị thành chủ anh minh, ông sẽ không nên tới quấy rầy tôi. Còn nếu ông là một vị thành chủ hồ đồ, cứ coi như tôi chưa nói gì, nếu ông muốn giết thì cứ việc. Tôi thật sự không phải sợ ông. Tôi đến lúc đó có lỡ tay giết ông thì cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở ông."
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng thành chủ.
"Láo xược! Thật là láo xược!"
"Làm sao hắn ta dám nói chuyện với thành chủ như thế này. Thật là không muốn sống nữa mà!"
"Còn “lỡ tay giết chết” thành chủ nữa chứ, hắn ta nghĩ hắn ta là ai, cậu chủ nhà họ Diệp sao? Sự khoác lác này ngày càng được hắn ta phát triển thêm rồi, khoác lTà Hoàngn độ long trời lở đất!"
"..."
Những vị khách xung quanh rất tức giận.
“Thành chủ, đừng nghe hắn nói láo, thiếu thành chủ có gửi tiền, không thể tính là cưỡng đoạt dân nữ được!” Lạc Tuấn Tú nói.
“Anh nói láo!” Diệp Lan tức giận nói: “Anh ta không có gửi tiền, liền xông vào nhà bắt tôi đi!”
“Con tiện nhân này, đã nhận tiền rồi còn không chịu nhận. Thật là đáng chết!” Lạc Tuấn Tú tức giận chỉ vào Diệp Lan, quát lớn: “Ai có thể làm chứng việc cô ta đã nhận tiền của thiếu thành chủ?”
"Tôi làm chứng!"
"Tôi làm chứng!"
"Tôi cũng có thể làm chứng!"
Rất nhiều người mở to mắt mà nói dối ngay tại đó.
“Các người...!” Diệp Lan suýt nữa tức đến hộc máu, tôi làm sao lại nhận tiền của hắn ta, thật sự tôi không hề nhận đồng nào hết!
"Câm miệng hết cho tôi!"
Thành chủ lớn tiếng quát, trừng mắt nhìn Diệp Thiên rồi nói: "Con trai tôi đã trả tiền, thì đó là giao dịch hợp pháp, cậu xông vào thì đương nhiên con trai tôi phải ra tay với cậu, nếu cậu đã ra tay giết chết con trai tôi thì cậu phải đền mạng cho nó!"
Dứt lời, ông ta liền ra tay.
“Thành chủ bớt giận!” Thượng Quan Quỳnh Dao đột nhiên cản lại ở trước mặt Diệp Thiên. Nói: "Tôi là Thượng Quan Quỳnh Dao, con gái của Lan Lăng Vương, và Diệp Bắc là khách của cha tôi. Không nói đến việc Diệp Bắc đúng sai như thế nào nhưng thành chủ ra tay giết anh ta trước như thế này, phải được sự đồng ý của cha tôi chứ?"
Thành chủ nghe vậy liền chau mày.
Lan Lăng Vương so với ông ta quả thật lớn hơn rất nhiều, thành chủ chỉ phụ trách một thành phố, nhưng Lan Lăng Vương thân là một vị vương gia, phụ trách hàng chục thành phố, hàng trăm quận và hàng nghìn thị trấn. Trong mắt của triều đình, Lan Lăng Vương là một con voi, còn ông ta chỉ là một con chó mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh được.
Đang lúc thành chủ không biết phải đáp lại như thế nào, Lạc Tuấn Tú cười lạnh, nói: "Quỳnh Dao, cô đừng lừa thành chủ, cô mới quen biết anh ta chưa bao lâu, tại sao anh ta lại trở thành khách của cha cô được?"
"Nếu cha cô biết cô cùng tên họ Diệp này chơi bời lêu lổng, liệu ông ấy có thể tát cô một bạt tay đấy, cô có tin không?"
“Anh câm miệng lại cho tôi!” Thượng Quan Quỳnh Dao hét lớn: “Tôi nói hắn ta là khách của cha tôi, thì hắn chính là khách, anh không phải con của cha tôi, làm sao anh biết hắn ta không phải là khách của cha tôi?”
"Tôi..." Lạc Tuấn Tú nhất thời không nói nên lời, đành phải nói với thành chủ: "Những lời cô ấy nói hoàn toàn là bịa đặt, thành chủ đừng nghe lời cô ấy."
Thành chủ nhếch mép: "Quận chúa Quỳnh Dao, tuy địa vị của cha cô lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng cô không thể lừa dối tôi bằng cách bịa ra chuyện như vậy để cứu một kẻ giết người được?"
“Tôi không gạt ông!” Thượng Quan Quỳnh Dao nói một cách nghiêm túc và trịnh trọng: “Cha tôi đang trên đường đến thành cổ Thiên Thánh. Nếu ông không tin tôi thì hãy đợi một lát khi cha tôi đến, ông sẽ biết liệu Diệp Bắc có phải là khách của cha của tôi hay không.”
“Hừm!” Thành chủ ậm ừ: “Tôi đây chỉ muốn báo thù cho con trai tôi. Cho dù tôi giết hắn, cha cô có ở đây cũng không thể gây khó dễ gì cho tôi được.”
"Tránh ra!"
Ông ta lớn tiếng quát.
"Không được!"
Thượng Quan Quỳnh Dao dang tay đứng trước mặt Diệp Thiên, tức giận nói: "Nếu có bản lĩnh thì ông hãy giết tôi. Nếu không thì đợi cha tôi tới cũng không muộn!"
"Cô...!"
Thành chủ sắc mặt đen lại vì tức giận, nghiến răng nói một câu: "Quận chúa Quỳnh Dao, xin đắc tội!"
Vừa dứt lời, ông ta duỗi tay trái ra, đột ngột dùng sức ôm lấy cơ thể Thượng Quan Quỳnh Dao, sau đó dùng hết sức lực.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!