Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên đến phòng thuốc xem độ lửa thì thấy Lăng Tố Như đã ở bên cạnh lò luyện thuốc trông chừng lửa cháy.
"Cậu Diệp, cậu tới rồi."
Nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, Lăng Tố Như nhoẻn miệng cười nói: "Hộ vệ Lâm đã đi tu luyện, cậu Diệp cũng nên đi tu luyện đi. Tố Như sẽ giúp cậu canh lửa lò luyện thuốc. Những gì ngày hôm qua cậu nói với tôi, tôi đã nhớ kỹ rồi. Tôi sẽ trông chừng độ lửa kỹ càng."
Dứt lời, cô ta lau mồ hôi trên trán, làm cho gương mặt dính bẩn, giống như một con mèo mướp nhỏ vậy.
Diệp Thiên cười khổ.
Nếu cô ta biết rằng vị thuốc dẫn cuối cùng của đan dược là dùng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của cô ta, chắc là cô ta có thể không còn tâm trạng để canh độ lửa nữa đâu, đúng không?
Nhưng thành thật mà nói, người có được Thất Khiếu Linh Lung Tâm rất thông minh. Hôm qua cô ta đã hỏi làm thế nào để nắm giữ độ lửa này, Diệp Thiên nói đại khái. Cô ta đã biết cách nắm giữ nó.
Đan dược này không thể luyện bằng lửa của trời đất mà phải được chế tạo bằng cách nhóm lửa luyện chế loại gỗ có thuộc tính ngũ hành. Loại gỗ này có khả năng chịu lửa và có thể cháy trong vài giờ.
Tuy nhiên, củi phải được bổ sung sau mỗi vài giờ, vì vậy phải có người canh giữ lò luyện thuốc. Lần này chỉ có hắn và Lâm Bá Thiên đến, Lâm Bá Thiên đi tu luyện, đương nhiên chỉ có thể là hắn canh chừng độ lửa.
“Tôi không cần tu luyện nữa, viên thuốc này chính là để tăng tu vi.” Diệp Thiên cười nói.
Với tu vi hiện tại của hắn, dùng đá Nữ Oa để tu luyện cũng không cải thiện được bao nhiêu. Hơn nữa đá Nữ Oa cũng không nhiều, cho dù không đưa đá Nữ Oa cho Lâm Bá Thiên mà tu luyện toàn bộ, cộng thêm Thánh Hư Đan, nhiều lắm chỉ miễn cưỡng nhập đỉnh.
Bản thân hắn rất mạnh, nhưng không đủ để đánh lại Tử Vi Tinh. Nếu tất cả thuộc hạ của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, đại quân Thống Ngự hợp tác tác chiến với hắn mới có thể chống chọi lại.
Trừ phi hắn tiến vào cảnh giới thiên tiên, nếu không chỉ đạt đến đỉnh cao của thái hư thì cũng hoàn toàn không địch lại.
Còn khi đạt cảnh giới thiên tiên, hắn có thể trở về hang ổ năm đó của chính mình, lợi dụng đại trận Thiên Hư đã sắp đặt khi đó, có thể giảm ba mươi phần trăm thương tổn và tăng tỷ lệ thành công của độ kiếp.
Tỷ lệ thành công của thiên tiên chi kiếp cực kỳ thấp, chỉ có một phần triệu xác suất thành công.
Nói cách khác, trong một triệu người độ kiếp thì chỉ có một người có thể thành công. Nếu tận dụng được lợi thế của đại trận Thiên Hư, hắn cũng khó có thể thành công độ kiếp.
Vì vậy, nếu không trở về hang ổ của mình, hắn cũng không dám đi độ thiên tiên lôi kiếp. Mà việc tìm nguyên liệu bố trí đại trận Thiên Hư khó khăn vô cùng. Trước kia hắn là tiên đế một phương, thuộc hạ vô số, phái người đi tìm, chính hắn đi tìm, cũng phải mất hơn mười ngàn năm mới tìm được nguyên liệu bày trận. Bây giờ, với quy mô thuộc hạ và thực lực của hắn, có lẽ một trăm nghìn năm cũng không chắc sẽ tìm được hết.
Bởi vậy, cuộc chiến trở lại Tử Vi Tinh phải được hoàn thành trước khi độ kiếp.
“Ồ ồ, vậy cậu qua bên cạnh nghỉ ngơi đi, Tố Như giúp cậu trông chừng lò luyện thuốc.” Lăng Tố Như giãn mặt cười nói.
Diệp Thiên gật đầu, nếu có người giúp đỡ canh chừng lò luyện thuốc, hắn sẽ đỡ việc.
Ngay sau đó, hắn nảy ra một ý tưởng.
Tại sao không tận dụng thời gian này để giam cầm những thần hồn Tiên Tôn đó vào trong kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm?
Nghĩ vậy, hắn tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, nhập thần hồn vào kiếm, trói buộc vài thần hồn tiên vương từ Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ mà Lâm Bá Thiên đã bắt được vào đó, rồi hạ gục một thần hồn tiên vương từ Thủy Lam Tinh, hủy diệt pháp trận giam cầm trên xiềng xích và sắp xếp lại pháp trận có thể giam cầm Tiên Tôn trên xiềng xích một lần nữa.
Một pháp trận giam cầm trên xiềng xích thì đoán chừng phải mất thời gian một ngày để hoàn thành nhưng vẫn chỉ có thể giam giữ những thần hồn Tiên Tôn dưới đại thành.
Sau đó thần hồn của Diệp Thiên rời kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, hắn lấy hồ lô tinh thần ra, điều khiển hồ lô tinh thần, phóng xuất thần hồn của đảo chủ Minh Nguyệt.
Tu vi của đảo chủ Minh Nguyệt chỉ có tiểu thành, lấy ông ta thử mức độ cứng rắn của xiềng xích xem như thế nào, xem thử có thể bị thoát ra hay không.
"Ha ha ha!"
Ngay khi thần hồn của đảo chủ Minh Nguyệt xuất ra, lập tức nhe răng cười: "Diệp Bắc Minh, mày tiêu đời rồi, ngày chết của mày đang đến gần lắm, ha ha ha!"
Diệp Thiên cau mày khi nghe lời này: "Ông nói vậy là sao?"
Ông già này luôn bị mắc kẹt trong hồ lô tinh thần và bị cô lập với thế giới bên ngoài, vừa ra ngoài thì đã nói rằng ngày chết của hắn đang đến gần, điều này thực sự khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Bình thường chẳng phải là nên xin tha với hắn mới đúng ư?
“Ha ha ha!” Đảo chủ Minh Nguyệt cười nghe rất rợn người, nói: “Diệp Bắc Minh, mày thông minh một đời hồ đồ nhất thời. Nếu mày thả Sử Đông Lai, mày còn có thể sống lâu hơn một chút, nhưng mày lại hủy hoại thân thể và giam cầm thần hồn của ông ta. Nghĩ như vậy thì thần bài của ông ta sẽ không bao giờ bị phá vỡ, môn phái Cực Đạo của ông ta cũng sẽ không biết ông ta gặp nạn, sẽ không phái người đi điều tra nguyên nhân cái chết của ông ta. Mày nghĩ rất hay, nhưng thực tế lại rất tàn khốc. Ông ta đã chết, tiên đế Đạo Quang của môn phái Cực Đạo chẳng mấy chốc sẽ phái người đến tiêu diệt mày thôi. Ha ha! Ha ha ha!"
"Cái gì!"
Nghe xong, khuôn mặt của Diệp Thiên thay đổi đáng kể. Hắn dùng thần niệm quét một lượt bên trong hồ lô tinh thần. Quả nhiên phát hiện ra rằng thần hồn của Sử Đông Lai đã biến mất.
"Điều này..."
Diệp Thiên lập tức bối rối.
“Tại sao ông ta lại chết?” Diệp Thiên nhìn về phía thần hồn đảo chủ Minh Nguyệt, vẻ mặt chợt lạnh.
“Khà khà!” Đảo chủ Minh Nguyệt cười đắc thắng: “Mày hủy đi thân thể của ông ta, giam cầm thần hồn của ông ta. Ông ta biết rằng với sự hiểu biết của ông ta đối với mày, ông ta sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời được nữa. Vì vậy, ông ta không muốn để cho mày được sống tốt, cũng muốn mày chết không được tử tế, bảo chúng tao xé nát thần bài của ông ta. Thế thì tiên đế Đạo Quang sẽ biết ông ta đã chết, mà ông ta lại là Thái Tử Thái Sư cao quý, Thái tử nhất định sẽ được lệnh điều tra nguyên nhân cái chết của ông ta. Kết quả là, một đám Tiên Tôn bọn tao cào xé ông ta đã lâu nhưng vẫn không xé nát ông ta được, còn tưởng muốn xé nát ông ta thì phải tốn thời gian rất lâu. Ai ngờ, mày lại thu thêm một Tiên Tôn gần như mạnh bằng Sử Đông Lai vào. Với sự giúp đỡ của ông ta, chẳng mất bao lâu thần hồn của Sử Đông Lai đã bị xé nát. Cho nên, ngày tận thế của mày sắp đến rồi, ha ha ha!"
Diệp Thiên: "..."
Hắn không bao giờ ngờ được Sử Đông Lai lại kiên cường như vậy, đi giở trò này với hắn. Đây là chuyện mà hắn chưa bao giờ ngờ tới.
Không thể không thừa nhận, nếu trả tự do cho Sử Đông Lai, bây giờ ông ta đang trên đường trở lại Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ, ít nhất trong một thời gian ngắn, tiên đế Đạo Quang sẽ không phái bất cứ ai xuống.
Nhưng hiện giờ ông ta đã chết, chắc hẳn tiên đế Đạo Quang đã cử người đến điều tra. Quả là thông minh bị thông minh hại, tự đẩy nhanh mầm tai họa của chính mình.
"Hừ!"
Nhưng Diệp Thiên làm sao có thể thừa nhận sai lầm của chính bản thân? Lúc này hắn hừ một tiếng rồi nói: "Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Đến tra thì tra thôi, bổn tọa còn có thể sợ hãi như thế nào? Nói cho ông biết, bổn tọa đợi tiên đế Đạo Quang phái người đi điều tra, nhiều nhất là phái Tiên Tôn cảnh giới đỉnh phong đến điều tra, với lại cũng không điều tra ra nhanh được như vậy. Đợi đến thời điểm kẻ đó đến, có thể bổn tọa cũng đã đạt tới đỉnh phong rồi, nói không chừng còn có thể khiến cho bọn họ một đi không trở lại. Cho nên, ông ta chết cũng vô ích, bổn tọa vẫn sẽ không sợ hãi."
"Ha ha ha!"
Đảo chủ Minh Nguyệt cười cười: "Mạnh miệng, mày cứ tiếp tục mạnh miệng đi. Nghe Nam Cung Sóc nói, nơi này rất gần với Thế Giới Tinh Hà của Trung Tâm Vũ Trụ, với tốc độ của bọn họ, mất khoảng nửa năm là đã có thể đến đây rồi. Nếu người đó dùng bùa tăng tốc cao cấp thì chỉ cần hai tháng là có thể tới đây. Hai tháng nữa mà mày có thể đạt đến đỉnh phong, nói thế nào tao cũng không tin."
“Đi chết đi!” Diệp Thiên bị lời nói của ông ta làm cho tức giận, trực tiếp đánh ông ta một đấm, nghiền nát thần hồn chủ đảo Minh Nguyệt.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười gượng gạo đột nhiên vang lên.
"Thưa tôn thượng, ông ta nói đúng đấy, cậu thực sự đang gặp phải tai họa rồi!"
"Hả?"
Hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng lên khi nghe được lời này.
Nghe giọng nói, không phải là quân sư thì là ai chứ?
Trước kia, ông già này thường ghé vào bên tai hắn mà líu ra líu ríu. Giọng nói của ông ta đối với hắn chính là một ký ức vẫn còn rất mới mẻ.
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một ông lão quen thuộc, hai tay chắp sau lưng, dưới sự hướng dẫn của chủ nhà họ Lăng đang thong thả sải bước vào phòng thuốc.
"Ha ha!"
Diệp Thiên lập tức vui mừng.
"Quân sư, ngàn năm không gặp, ông lại lôi thôi."
"Khà khà!"
Quân sư nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng, nói: "Kỳ thực, thuộc hạ vẫn thích lôi thôi thế đấy, như vậy thì có thể thoải mái làm những gì mình muốn. Ăn mặc ngăn nắp lộng lẫy, cầm quạt lông làm bằng lông phượng hoàng, trông thì có vẻ có địa vị hiển hách, nhưng trên thực tế lại phải nhọc lòng ngày đêm."
Nụ cười của Diệp Thiên đông cứng lại, hắn biết ý của quân sư.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!