Nghe thấy âm thanh thoát ra từ trong hư không, Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên bước ra khỏi phòng thuốc, ngẩng đầu nhìn lên và thấy phía trên hư không, một đạo sĩ tóc trắng, gương mặt hồng hào mặc áo choàng trắng xuất hiện.
Oai phong lướt qua, trang phục trên người đạo sĩ tung bay, tạo cho người ta cảm giác sâu hiểm khó dò.
Cách thức ông lão xuất hiện nhất thời dẫn đến một trận xôn xao xung quanh.
"Trời ạ! Đạo sĩ này xem ra rất lợi hại, đến đây là muốn trả thù cậu Diệp hay sao?"
"Tôi biết đạo sĩ này, đó là trưởng lão thứ ba của Thanh Vân Tông, Tiên TônLý Huyền Vân. Trước đây khi ông ta đến nhà họ Nam Cung và đưa Nam Cung Cẩn đi, tôi đã nhìn thấy. Có thể xác định chắc chắn đó là trưởng lão thứ ba của Thanh Vân Tông!"
"Hóa ra là sư phụ của cậu chủ Nam Cung à. Ông ta đơn thương độc mã đến đây là để đòi lại lẽ phải cho Nam Cung Cẩn à?"
"Sư phụ của Nam Cung Cẩn có thể đánh bại được cậu Diệp không?"
"..."
Kể từ khi thái tổ, lão tổ, thái công của nhà họ Nam Cung, thành chủ và các đại Tiên Tôn của các thế gia bị tiêu diệt, đã có rất nhiều quần chúng hóng hớt ẩn nấp xung quanh nhà họ Lăng. Sau khi Lý Huyền Vân xuất hiện, tất cả đều xông ra ngoài bàn tán xôn xao.
Trái tim của người nhà họ Lăng cũng căng thẳng.
“Cậu Diệp, có vẻ như sư phụ của Nam Cung Cẩn đến đây để đời công bằng cho Nam Cung Cẩn.” Chủ nhà họ Lăng chạy đến chỗ Diệp Thiên nói.
Nghe vậy, Diệp Thiên nhất thời nhíu mày.
“Ông có chắc đây là sư phụ của Nam Cung Cẩn đó không?” Lâm Bá Thiên hỏi. Nếu đây là sư phụ của Nam Cung Cẩn, thế chẳng phải quân sư không phải là sư phụ của Nam Cung Cẩn hay sao?
Vậy làm thế nào mà chiếc bùa hộ mệnh do quân sư chế tạo lại ở trên người Nam Cung Cẩn?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lâm Bá Thiên tràn đầy thắc mắc.
“Xác định chắc chắn!” Chủ nhà họ Lăng vỗ ngực nói: “Khi Nam Cung Cẩn bị trưởng lão thứ ba của Thanh Vân Tông mang đi, tôi đã từng đến xem qua và tận mắt nhìn thấy ông ta. Người đưa Nam Cung Cẩn đi hoàn toàn không phải là ai khác."
"Cái này..." Lâm Bá Thiên nhìn Diệp Thiên.
“Hỏi trước rồi nói sau.” Diệp Thiên thản nhiên nói, sải bước về phía trước, đáp lại: “Nếu ông đang tìm cậu Diệp đã giết ba vị Tiên Tôn của nhà họ Nam Cung, thì đó chính là bổn tọa.”
Vừa thốt ra lời này, ánh mắt của Lý Huyền Vân lập tức rơi vào Diệp Thiên, quan sát hắn từ trên xuống dưới, trong lòng thầm kinh ngạc: "Quả nhiên vẫn còn rất trẻ, thật không thể tin được đây là một Tiên Tôn!"
"Cuộc chiến chắc sắp bắt đầu rồi, mọi người mau tránh ra!"
Lúc này, không biết ai đã hét lên.
Ngay lập tức, Diệp Thiên duỗi tay ra, túi gấm bị hắn hút vào tay.
“Tôn thượng, túi gấm này nhất định là do quân sư đưa!” Lâm Bá Thiên nói.
Diệp Thiên gật đầu, mở túi gấm, rút ra một tờ giấy.
Vừa mở ra thì thấy trên tờ giấy có viết bảy chữ to: Xuất sư vị tiệp thân tiên tử*.
(*Trích từ bài thơ “Thục Tướng” của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Ngài đem quân đi đánh Nguỵ chưa thắng trận mà thân đã thác.)
Cộng thêm một dòng chữ nhỏ: Thuộc hạ dùng một trăm ngàn năm tu vi để dò xét thiên cơ, mong sao tôn thượng biết tiến biết lùi, đến lúc thì dừng, đừng tiếp tục tiến lên, kẻo cửa nát nhà tan, hãy nhớ! Nhớ lấy!
“Tôn thượng, quân sư nói cái gì vậy?” Lâm Bá Thiên hỏi.
Diệp Thiên đưa mảnh giấy cho Lâm Bá Thiên.
Vừa nhìn thấy, Lâm Bá Thiên đột nhiên hét ầm lên: "Quân sư chết tiệt, không xuống núi trợ giúp tôn thượng để đạt được bá nghiệp thì thôi, đằng này lại còn dám dùng tà thuyết mê hoặc người khác, thật đáng giận! Tâm tư này thật đáng trách phạt!"
Diệp Thiên cười khổ: "Khi đó quân sư tiêu hao vạn năm tu vi, tính toán một quẻ cho bổn tọa, thu được bốn chữ, kháng long hữu hối (rồng bay quá cao ắt sẽ hối hận)."
“Kháng long hữu hối?” Lâm Bá Thiên cau mày.
“Không sai, kháng long hữu hối.” Diệp Thiên gật đầu. Lại nói: "Sau khi đoán được quẻ này, quân sư liền khuyên bổn tọa nên hiểu rõ việc lớn đã thành thì phải lui thân. Kẻ kiêu ngạo chắc chắn sẽ gặp phải tai họa, không thể tiếp tục có ý muốn bình định thiên hạ trong đầu, nhường lại ngôi vui, theo đuổi thiên tiên chi đạo. Chỉ khi đó mới có thể hóa giải được cục diện kháng long hữu hối.
Khi đó, bổn tọa đã ở đỉnh cao bá nghiệp, người trong thiên hạ ai ai cũng sợ hãi bổn tọa. Chỉ cần bổn tọa tìm hiểu thiên tiên chi đạo, sau khi vượt qua tiên chi kiếp, thống nhất vũ trụ còn có gì khó khăn nữa chứ? Bởi vậy, bổn tọa đã mắng cho quân sư một trận, cũng mắng ông ta làm hoang mang lòng người, tâm tư này nên bị trách phạt. Nếu không phải nể tình ông ta có công với bổn tọa, lúc đó bổn tọa nhất định sẽ dùng cực hình trừng phạt ông ta.
Ai ngờ, thực sự đúng như quân sư đã tính. Bảy ông già chết bầm đã ngủ yên mấy vạn năm, lại đột nhiên nổi loạn khi bổn tọa đang độ kiếp. Lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hoà mà tiêu diệt bổn tọa, hàng trăm triệu binh sĩ đã nhuộm máu cả đất nước, sụp đổ tan tành, hàng trăm triệu binh sĩ bị giết chết.
Thành thật mà nói, suốt hàng ngàn năm qua, bổn tọa cũng có hơi hối hận vì không nghe lời quân sư nói. Nhưng việc đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng. Chỉ có thể trưởng thành trong cảnh khốn khổ, tiếp tục kế hoạch bá nghiệp. Nhưng thật không ngờ vào lúc này lại nhận được bảy chữ cảnh cáo "xuất sư vị tiệp thân tiên tử" của quân sư. Chẳng lẽ bổn tọa không có hy vọng đặt chân lên quê hương một lần nữa và trả mối huyết hải thâm thù của mình hay sao?"
Nói đến đây, vẻ mặt Diệp Thiên phiền muộn, đầy vẻ không cam tâm. Nhưng đã có vết xe đổ, hắn cũng không thể không đặt bảy chữ khuyên nhủ "xuất sư vi tiệp thân tiên tử" này vào trong lòng.
“Tôn thượng.” Lâm Bá Thiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo cách nhìn của thuộc hạ, lời nói của quân sư không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin. Vậy nên thuộc hạ cho rằng trước Tiên Tôn thượng nên nâng cao tu vi rồi sau đó lại chỉ huy quân đội trở về cố hương hành động cũng không muộn."
Diệp Thiên gật đầu: "Nếu như thật sự làm theo lời quân sư nói, đến lúc phải dừng, không được tiến lên, vậy thì chẳng phải bổn tọa sẽ trở thành mắm muối, sẽ không bao giờ có ngày quay đầu trở lại sao? Vì thế, thù phải báo, quốc gia cũng phải khôi phục, nhưng mọi việc tiếp theo cần phải thận trọng, không thể gấp gáp, nếu không thật sự có thể rơi vào kết cục bi thảm "xuất sư vị tiệp thân tiên tử"."
"Thuộc hạ nguyện thề sống chết trung thành với tôn thượng. Ngay cả khi phải chết trên con đường trả thù thì thuộc hạ cũng không một câu oán hận!" Lâm Bá Thiên tỏ thái độ.
Diệp Thiên gật đầu, nhìn về phía Lý Huyền Vân và hỏi: "Người kia ở đâu, bổn tọa muốn đến gặp mặt ông ta."
“Cậu Diệp, hãy quên đi.” Lý Huyền Vân nói: “Đạo tôn Vô Danh nói, bần đạo phải kính nhi viễn chi đối với cậu. Vậy có thể nhận ra được là ông ấy không muốn nhìn thấy cậu Diệp. Còn bần đạo đã thực hiện được kính rồi, giờ đã đến lúc phải tránh xa."
Dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng và rời đi với tốc độ cực nhanh.
"Con mẹ nó!"
Lâm Bá Thiên không nhịn được mà chửi rủa: "Quân sư làm vậy là có ý gì đây? Ngay cả tôn thượng mà ông ta cũng không gặp, quả thực là đại nghịch bất đạo!"
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía chủ nhà họ Lăng: "Đã từng nghe nói đến đạo tôn Vô Danh chưa? Người đó sống ẩn dật trong chốn rừng núi hoang dã à?"
“Chưa từng nghe nói tới.” Chủ nhà họ Lăng lắc đầu một cách máy móc.
Lâm Bá Thiên lại liếc nhìn những người xung quanh đang hóng hớt, lớn tiếng: "Các người đã từng nghe nói qua đạo tôn Vô Danh chưa? Nếu đã nghe nói thì đứng ra nói cho tôi biết ông ta sống ẩn dật ở nơi nào, tôi sẽ có thưởng lớn!"
Tuy nhiên, không một ai trong số họ đứng ra, tất cả đều lắc đầu.
"Thôi."
Diệp Thiên nói: "Con người quân sư rất cứng đầu. Ông ta không muốn xuống núi thì cứ mặc kệ ông ta. Dù sao bá nghiệp vẫn còn chưa bắt đầu. Đợi đến thời điểm bắt đầu chỉ huy quân đội trở về cố hương lại đi tìm ông ta cũng không muộn."
"Vâng! Tôn thượng!"
Đến lúc này, Lâm Bá Thiên mới xua tan suy nghĩ phải bắt được quân sư trong đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!