Với tu vi của Lâm Bá Thiên, Diệp Thiên hoàn toàn không dám có yêu cầu cao là ông ta có thể đánh bại được Sử Đông Lai, có thể níu chân được ông, lập được thế trận bất bại là hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
Dù sao tu vi của Sử Đông Lai cũng rất cao, cho dù Lâm Bá Thiên có dựa vào kinh nghiệm chiến đấu xuất chúng của mình có thể áp chế được ông ta, nhưng nếu muốn giết Sử Đông Lai lại là một chuyện vô cùng khó.
Mà với tu vi hiện giờ của Diệp Thiên, cho dù hắn có đi giúp Lâm Bá Thiên cũng không thể phá vỡ được hàng phòng ngự của Sử Đông Lai. Vì thế, giúp hay không giúp đều như nhau, ngược lại còn có thể trở thành gánh nặng cho Lâm Bá Thiên.
Vì vậy, trước mắt hắn phải tranh thủ thời gian để tu luyện.
Chỉ cần Lâm Bá Thiên có thể níu chân Sử Đông Lai trong hơn hai mươi ngày, đợi Cửu Trùng Đạo Thể đan được luyện thành, vậy hắn sẽ tu luyện trong hơn hai mươi ngày là tu vi có thể tiến vào hậu kỳ cảnh giới Tiểu Thành, rồi lại đúc đạo thể thành cửu trùng, sau đó xuyên qua cảnh giới giết Sử Đông Lai.
Đương nhiên, nếu không có gì bất ngờ, hắn tin chắc Lâm Bá Thiên có thể kéo dài trong hơn hai mươi ngày, cũng tin tưởng rằng có sự giúp đỡ của Phượng Hoàng đảo chủ và Tiêu Dao Vương, cùng với Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên là những người lãnh đạo anh minh, đại quân của hắn sẽ không bị đánh hạ.
Chỉ cần đại quân không thất thủ, Lâm Bá Thiên không bại trận, hắn sẽ có thể tu luyện cho đến khi đan dược được luyện thành mà không phải lo lắng điều gì.
Khi đó chính là lúc tiêu diệt Sử Đông Lai, cũng chính là lúc kết thúc trận chiến này.
Nhưng hắn vẫn lo lắng Sử Đông Lai sẽ rút lui giữa chừng vì không nắm chắc được việc có thể giết được bọn họ hay không.
Trước khi Cửu Trùng Đạo Thể đan được luyện thành mà để Sử Đông Lai chạy mất thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, hắn liền hô lên một tiếng: “Đóa Đóa, vào đây một lát.”
Đóa Đóa nhanh chóng chạy vào.
“Sư phụ, người có gì dặn dò ạ?”
Diệp Thiên mỉm cười, cô nhóc này đã ở trong quân doanh khá lâu, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi rồi.
“Con đi nói với chú Triệu và chú Dương của con, bảo bọn họ đừng khống chế hỏa lực một cách mạnh mẽ quá. Phải thể hiện ra là không chống đỡ được, nhưng cũng không thể khiến đại quân bị công phá, tạo hiện tượng giả để kẻ địch có cơ hội đánh bại chúng ta.”
“Còn nữa, con nói với mẹ nhỏ của con bảo mẹ gọi ông ngoại của con về, âm thầm nói với ông ngoại con đừng dồn sức quá, tạm thời không thể giết hai Tiên Tôn Đại Thành kia, cố gắng tỏ ra mình không đánh lại được họ, nhưng cũng không thể để họ đánh bại mình, phải cho kẻ địch có tự tin sẽ thắng chúng ta.”
“Con đã nhớ kỹ chưa?”
“Con nhớ kỹ rồi thưa sư phụ, con sẽ đi truyền đạt mệnh lệnh của sư phụ!” Đóa Đóa ôm quyền rồi rời khỏi trướng soái.
Sau đó cô bé đã nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh của Diệp Thiên cho mọi người biết.
“Hai mươi Tiên Tôn cảnh giới Tiểu Thành hãy giúp tôi và Côn Bằng đảo chủ xem xem có thể phá được sự phòng thủ của Phượng Hoàng đảo chủ hay không, mẹ cô ta không đánh lại được hai người chúng ta, phòng thủ quá cao không thể vượt qua được.”
Phượng Hoàng đảo chủ tỏ ra là mình bị áp chế, không đánh lại được bọn họ nên Kim Sơn đảo chủ liền hô lên.
Ngay sau đó, Kim Quang cấp tám ở phía sau liền trừ khử hai mươi Tiên Tôn đi công kích Phượng Hoàng đảo chủ.
Thành thật mà nói, với sức mạnh hiện giờ của Phượng Hoàng đảo chủ cùng với pháp bảo thần bình cao cấp trong tay hoàn toàn có thể đánh bại tất cả bọn họ.
Nói cách khác, trận chiến này họ có thể thắng lớn mà không cần đến sự giúp đỡ của Diệp Thiên. Cô ta chỉ cần giết đám Tiên Tôn đến từ quần đảo Tiên Sơn kia từng người từng người một, đám Tiên Tôn ngăn chặn hỏa lực sẽ càng lúc càng ít. Dưới sự bắn phá của hỏa lực, nếu đám Tiên Tôn đó không chạy trốn chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Cô ta rất buồn bực, tại sao Diệp Thiên lại ra lệnh không cho bọn họ được thắng?
Chỉ cần tiêu diệt hết đám Tiên Tôn này, cô ta sẽ đi giúp Lâm Bá Thiên, hàng trăm nghìn đại quân sẽ phối hợp cùng để đánh Sử Đông Lai thì còn sợ đánh không lại ông ta sao?
Cô ta nghĩ đúng, dựa theo tình hình trước mắt chắc chắn bọn họ sẽ đánh thắng, nhưng điều Diệp Thiên muốn không phải là đánh thắng kẻ địch mà là tiêu diệt Sử Đông Lai.
Mà Diệp Thiên có thể tính được, cho dù đại quân và Phượng Hoàng đảo chủ phối hợp với Lâm Bá Thiên đối phó với Sử Đông Lai thì cũng chỉ là đánh thắng được ông ta. Nhưng nếu Sử Đông Lai không chết, một khi ông ta nảy sinh ra ý định chạy trốn thì ông ta vẫn có thể chạy thoát,
Mặc dù cô ta thấy buồn bực nhưng nếu đã là lệnh của Diệp Thiên thì cô ta nghĩ hẳn là Diệp Thiên có cái lý của Diệp Thiên nên cũng không chống lại mệnh lệnh của hắn, tiếp tục giả vờ bị treo lên đánh. Dù sao phòng ngự của cô ta cũng cao, đám người kia không thể đánh chết cô ta được.
“Lâm Bá Thiên, quả nhiên ông không hổ là Thần Võ Vương, bần đạo tưởng rằng mình có thể dư sức đánh lại ông, nhưng không ngờ lại không những không đánh bại được ông mà còn bị ông áp chế. Bần đạo đã quá bất cẩn, nếu sớm biết thì vừa rồi tôi đã không phí lời với các người mà trực tiếp đánh luôn. Có lẽ trước khi các người ăn thánh quả Đại Đạo, bần đạo sẽ có thể khiến ông bị thương, cho dù ông có ăn thánh quả Đại Đạo nhưng thương thế vẫn chưa lành, bần đạo cũng có thể khiến thương thế của ông nặng hơn. Sau đó giết chết ông, tóm lại vẫn là nói nhiều mà làm lỡ việc, hối hận quá đi mất!” Sử Đông Lai vừa chặn đòn tấn công của Lâm Bá Thiên vừa khó chịu nói.
“Haha!” Lâm Bá Thiên nghe ông ta nói vậy liền bật cười: “Bây giờ ông có hối hận cũng đã muộn rồi. Muốn giết bọn tôi ư? Ông vẫn chưa có cái bản lĩnh đó đâu!”
Lâm Bá Thiên vẫn rất tự tin khi đối phó với một Tiên Tôn không có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu nào, không hề lo lắng mình sẽ bị ông ta đánh bại mà khiến toàn bộ quân bị tiêu diệt.
“Hừ!” Sử Đông Lai nói: “Ông cũng đừng vui mừng quá sớm. Bần đạo cũng không phải là người ông muốn đánh bại là có thể đánh bại được đâu!”
“Bởi vì, bần đạo còn có một bản lĩnh khác, là thứ mà ông không thể có được!”
Nói rồi, Sử Đông Lai lùi mạnh một bước, cách xa Lâm Bá Thiên một triệu mét, sau đó ông ta bất thình lình bóp ra một chỉ quyết.
Giây tiếp theo!
Ùng ùng ùng!
Từ trong nhẫn không gian của ông ta bắn ra kim quang cửu đạo hóa thành bùa chú Cửu Đạo Kim sáng chói, xuất hiện xung quanh người ông ta.
“Bùa chú Cửu Long Chiến Tiên!” Sắc mặt Huyền Cực Tiên Tôn lập tức thay đổi.
“Ông nội Huyền Cực, bùa chú này rất mạnh ạ?” Đóa Đóa lo lắng hỏi.
“Không phải là cực kỳ mạnh, nhưng có sự phối hợp của bùa chú Cửu Long Chiến Tiên này thì Lâm Bá Thiên khó có thể áp chế được Sử Đông Lai, còn có khả năng bị ông ta đánh bại.” Huyền Cực Tiên Tôn nói một cách nghiêm túc.
Lúc này, Sử Đông Lai hét lên một tiếng: “Cấp cấp như luật lệnh!”
Vừa dứt lời.
Ầm!
Chú thuật chín đạo bùng nổ một cách đột ngột, sau đó hóa thành chín con kim long khổng lồ, lao về phía Lâm Bá Thiên.
“Quét sạch nghìn quân!” Đại đao trong tay Lâm Bá Thiên quét ra một vòng tròn lớn, đánh về phía chín con kim long kia khiến chúng bị bổ thành hai đoạn. Nhưng dưới sự thao túng và khống chế trong câu thần chú của Sử Đông Lai, thân xác của chín con kim long đã liền lại, quấn lấy Lâm Bá Thiên không buông.
“Con mẹ nó, ông tưởng như vậy là có thể đánh lại được bổn vương sao?” Lâm Bá Thiên tức giận nói, gọi hồ lô Tử Kim Tinh ra, hét lớn một tiếng: “Thu!”
Hồ lô Tử Kim Tinh đột nhiên trở nên to hơn, giải phóng một sức hút khủng khiếp hút từng con kim long vào.
“Xuất!” Sử Đông Lai ném một chiếc vòng Càn Khôn ra đập vào hồ lô khiến nó bị hất tung lên, còn có cả những con kim long chưa bị hút vào. Trong lúc bị nghiêng liền quấn lấy thân thể Lâm Bá Thiên, cuộn chặt ông ta lại khiến ông ta rất khó sử dụng đại đao.
“Ha!” Nhưng Lâm Bá Thiên cũng rất dũng mãnh, ông ta dùng hết sức lực đấm một cái.