Nhà Trương Kỳ Mạt.
Lư Nhã Huệ cười vô cùng vui vẻ, tay vuốt ve đôi sư tử ngọc, rồi lại nheo mắt nhìn từng cọc tiền đỏ thẫm chất trêи bàn trước mặt, cả người đều toát lên vẻ mừng vui khấp khởi.
“Thật sự không ngờ cũng có lúc hai cha con anh ba lại quỳ gối cúi đầu trước mặt gia đình mình đấy!” Lư Nhã Huệ rất hả dạ.
Trương Kỳ Mạt cong miệng cười theo: “Đúng thế ạ, nhà mình cũng trút được cơn giận trong lòng rồi!”
Trương Tú Phong cũng vui mừng không kém, hôm nay rốt cuộc cũng trút được nỗi uất ức chất chứa bao năm qua.
“Đều là vì tương lai của con gái hết đó.” Lư Nhã Huệ cười to nói: “Nhà anh ba không dám làm mất lòng chúng ta. Đến tận nhà nhận lỗi, đút thêm tiền, còn phải quỳ xuống nữa chứ, ha ha!”.
“Kỳ Mạt, sau này con phải cẩn thận hơn ở công ty, đừng để người ta tóm được đuôi mình. Ông anh ba kia không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài đâu.” Trương Tú Phong nghiêm túc lại.
“Cũng đúng, ông anh ba đó trước mặt là một người, trở mặt lại là thành người khác ngay, chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu.” Lư Nhã Huệ nói rất nghiêm túc: “Nhưng mà bây giờ con gái chúng ta đã là cục vàng của tập đoàn rồi, danh tiếng cũng vang xa trong giới đá quý tỉnh Đông Hải này. Anh ba có muốn ra tay với nhà chúng ta cũng đã không còn dễ dàng như trước nữa.”
Nói xong, Lư Nhã Huệ bỗng nhớ ra gì đó, sau đây mới quay sang nhìn Lâm An một cách rất hằn học: “Hôm nay ai cho cậu nhiều lời như vậy hả? Chẳng có tài cán gì mà còn dựa hơi Kỳ Mạt để tỏ vẻ, Kỳ Mạt chưa lên tiếng mà cậu đã nói nói thay Con bé rồi?”
“Lâm An, tôi cảnh cáo cậu nhé, sau này đừng có làm xấu danh tiếng của Kỳ Mạt ở bên ngoài. Cứ làm cho trọn bổn phận trợ lý của cậu đi, ít nói, bưng trà đưa nước, lái xe xách đố là được rồi.” Lư Nhã Huệ dạy bảo Lâm Ấn.
Nói xong Lư Nhã Huệ lại giục tiếp: “Cậu còn ngồi trơ ra đó nữa à? Trễ thế rồi sao còn chưa đi nấu cơm?”
Lâm Ấn không nói gì, chỉ đứng lên đi đến nhà bếp.
“Hôm nay Lâm Ân cũng không nói gì sai hết, bà nhẹ nhàng với thằng bé chút đi.” Trương Tú Phong nói.
“Ông nghĩ tôi CỐ ý bắt nạt nó à?” Lư Nhã Huệ không vừa lòng, thấp giọng nói tiếp: “Tôi đang lót đường giúp con gái đấy biết không? Hôm nay ông còn chưa nhìn ra à? Thằng nhóc Lâm Ấn kia ghê gớm lắm.”
Lư Nhã Huệ nói: “Nếu tôi không dạy dỗ nó lại thì sau này nó lại vênh đuôi lên tận trời cao mất? Tôi phải cho nó biết là nó đang ăn cơm của con gái nhà chúng ta!”
“Kỳ Mạt à, sau này con đừng vui vẻ với nó nữa, con là giám đốc của tập đoàn, Còn nó chỉ là trợ lý mà thôi.” Lư Nhã Huệ ra vẻ già dặn nhắc nhở: “Nếu nó đàng hoàng thì thưởng nó một suất cơm. Nếu nó dám quấy phá thì đá nó ngay cho me. Với thân phận hiện và tiếng tăm bây giờ của con gái mẹ, Lâm Ấn kia có chỗ nào xứng với con đâu?”
Trương Tủ Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ nhìn lại mới thấy Lâm An không hẳn là vô dụng đâu, nói chuyện rất sắc sảo đấy chứ.”
“Nó chỉ là một tên vô dụng thôi, hôm nay nếu không cậy vào Kỳ Mạt thì nó dám nói chuyện như thế với Trương Hồng Hiên lúc bình thường không?” Lư Nhã Huệ không thấy hay ở đâu.
“Dù sao bây giờ Con gái chúng ta vừa có danh tiếng vừa có tương lại, có cả hàng dài mấy cậu thiếu gia muốn theo đuổi con bé đó. Đợi khi con bé gặp phải người nó thích thì cứ việc đá Lâm Ấn kia ra khỏi nhà thôi.”
Trương Kỳ Mạt không lên tiếng trong lòng cô rất rõ, cô có thể lên làm tổng giám đốc của tập đoàn là nhờ một phần công lao rất lớn của Lâm Ấn.
Thiết kế của Vua Thế Giới có Lâm An góp công vào, ngay lúc mầu chốt, cũng là nhờ Lâm Ấn bỏ tiền nhờ người đi tìm Vua Thế Giới về.
Ngày hôm sau.
Trương Kỳ Mạt và Lâm Ấn đến tòa nhà Bảo Đỉnh làm việc từ lúc sáng sớm.
Hội triển lãm trang sức đá quý tập đoàn tổ chức lần này kết thúc rất tốt đẹp, gặt hái được bộn thứ, cũng vang danh ở khắp nơi, mỗi nhân viên có đóng góp vào hội triễn lãm đều được thưởng một khoản tiền, bầu không khí trong công ty phấn khởi hơn rất nhiều,
Hội đồng quản chị cũng đã phát thông báo ra, Trương Kỳ Mạt chính thức trở thành tổng giám đốc thiết kế, toàn quyền phụ trách đội thiết kế trang sức đá quý của công ty, đồng thời cũng được giữ quyền nhân sự.
Trương Kỳ Mạt trở thành người nổi tiếng trong tập đoàn, ngay cả mấy cổ đông lúc trước xem thường Trương Kỳ Mạt bây giờ cũng khen ngợi cô không ngớt lời, nhìn với cặp mắt khác xưa.
Dù sao cô cũng là cây hái ra tiên của tập đoàn đấy!
Vua Thế Giới đã khuấy động cả giới đá quý tỉnh Đông Hải, hiệu ứng từ độ nổi tiếng của tác phẩm lẫn cá nhân Trương Kỳ Mạt mang đến đã thành giá trị vô hình, tỷ giá tăng không ngừng, hoàn toàn không thể đếm được.
Trong công ty, Tôn Hằng và Trương Tử Ngưng đã xin nghỉ dài hạn, hình như đã không còn mặt mũi nào để quay về tập đoàn đi làm.
Ngoài ra, một nhóm nhà thiết kế nhỏ đi theo Trương Tử Ngưng cũng đã bị sa thải hoặc chuyến đi công tác nơi khác hết.
Mà lần trước tập đoàn tổ chức chiêu mộ nhận các bản thảo thiết kế, có rất nhiều tác phẩm trình độ cao cùng người chế tác giỏi xuất hiện ở hội triển lãm đá quý, tất cả đều là do Trương Kỳ Mạt điều động nhân sự, tự mình phỏng vấn và đề bạt lên một nhóm người mới vào phòng thiết kế.
Nói chung, sau khi trải qua sóng gió lần này, Trương Kỳ Mật đã chiếm được một vị trí quan trọng ở tập đoàn trang sức Trường thị, được toàn quyền điều hành đội thiết kế đá quý, không một ai xen vào được cả.
Đây cũng là cuộc sống trong mơ của cô, có thể tự do phát huy tài năng, tự do sáng tác.
Vì thế Cô vui vẻ suốt cả ngày dài.
Đến lúc xế chiều, Lâm Ấn đánh tiếng với Kỳ Mạt một cái rồi rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh.
Lâm Ấn vừa xuống dưới lầu đã thấy một thanh niên trẻ trung mặc vest nghiêm chỉnh chạy vội đến đón.
“Sếp Lâm, căn nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyễn kia đã hoàn thành hết các thủ tục rồi a.” Thanh niên trẻ kia nói một cách cung kính, sau đó lấy ra một sập lớn văn kiện cùng một xâu nhiều chìa khóa.
“Tất cả chìa khóa nhà, giấy tờ nhà đất, còn cả thẻ ngân hàng lần trước anh đưa cho tôi, cùng với hồ sơ chi tiết giao dịch của công ty chúng tôi. ” Một người đàn ông mặc vest khác nói chầm chậm.
Lâm An gật đầu rồi nhận lấy hết tất cả.
Hai ngày trước đặt một căn ở Thủy Nguyên Hoa Uyễn mà nay đã làm xong việc, hiệu suất của công ty bất động sản Hải Dương quả thật vẫn rất nhanh.
“Sếp Lâm, tôi là tổng giám đốc của công ty bất động sản Hải Dương, tên Tưởng Kỳ. Lần trước Tiểu Lý bảo bên đây đã tiếp đón không được chu đáo, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để tỏ lòng áy náy với cậu, mong cậu bỏ qua cho.” Người đàn ông mặc vest nói với giọng điệu rất khiêm nhường.
Nếu không nghe được báo cáo chuyên môn của nhân viên tiếp thị. dưới tay thì giờ ông ta vẫn không biết vị khách siêu lớn sếp Lâm này.
Có được một tấm thẻ được đặt làm riêng của ngân hàng Đông Hải cũng còn chưa đến mức để đường đường là tổng giám đốc ông ta tự mình đến tỏ lòng xin lỗi đâu.
Nhưng mà, lúc ông ta đang xử lý thủ tục giúp Lâm An thì lại tận mắt thấy được số dư thẻ ngân hàng của vị sếp Lâm này hơn hai tỷ! Dọa ông phải nhảy dựng tại chỗ.
Đồng thời, vị sếp Lâm này lại ném thẻ ngân hàng cùng mật khẩu cho nghiệp vụ viên một cách dễ dàng như thế nữa, là kiểu không xem hai tỉ là chuyện gì to tát lắm, khí phách này đúng là đáng nể!
Lâm Ấn nói: “Không sao, việc nhỏ thôi mà.”
Tưởng Kỳ mỉm cười bảo: “Sếp Lâm, Công ty bất động sản Hải Dương chúng tôi vẫn còn rất nhiều biệt thự và tòa nhà cao cấp khác lắm, không biết cậu có hứng thú không?”
Lâm Ấn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có dịp tôi sẽ đi xem thử.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!