Chương 14: Sự sắp xếp của Lâm Ẩn
Sau khi Lâm Ẩn trở về nhà từ Tinh Quang Hội.
Trong lòng liền suy nghĩ làm sao thu xếp chuyện nhà của Kỳ Mạt, tối đó anh gọi điện thoại cho Ngô Dương, dặn dò vài chuyện.
Ngày thứ hai.
Trương Kỳ Mạt đến công ty làm việc, Lâm Ẩn đến 1 quán cà phê nhỏ, gọi 1 cốc Latte.
Đợi năm phút.
Một chiếc BMWs 530 mới toanh chạy đến trước cửa quán cà phê.
Một thanh niên sắc bén từ trên xe xuống, cậu có khuôn mặt thật thà, trạng thái tinh thần rất tốt, bước đi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, mới nhìn qua giống như người đã từng nhập ngũ.
“Chào anh, Lâm tổng, tôi là Ngũ Chính, chiếc xe anh chỉ đích danh đã được đưa đến, tôi đến để tiếp nhận bài kiểm tra của anh.” Ngũ Chính cẩn thận tỉ mỉ nói, đứng trước mặt Lâm Ẩn thắt lưng thẳng tắp, giống như đang báo cáo.
Lâm Ẩn nhìn thoáng qua Ngũ Chính, khẽ gật đầu, là một thanh niên không tệ.
Trải qua chuyện của Tinh Quang Hội, anh lập tức quyết định sắp xếp vệ sĩ bên cạnh Kỳ Mạt, vốn muốn dặn dò quản lý Hồ của nhà họ Ninh, điều mấy đệ tử luyện võ thuật cổ dưới quyền của ông ấy đến.
Dù sao Hồ Thương Hải là tổng quản lý của nhà họ Ninh, trình độ võ thuật cổ đã đến một mức nhất định, đệ tử dưới quyền ông ấy tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng vừa nghĩ lại, Lâm Ẩn liền xua tan ngay ý nghĩ này trong đầu.
Anh không muốn để cho đám người kia tiếp xúc với gia đình Kỳ Mạt, cứ thế càng có thể đảm bảo sự an toàn của Kỳ Mạt.
Dù sao đám người luyện võ thuật cổ kia và người trong xã hội đời thường vốn ở hai thế giới khác nhau.
Cho nên anh chỉ dặn dò Ngô Dương tìm một quân nhân xuất ngũ, làm lái xe cho Kỳ Mạt.
Đồng thời đưa đến một chiếc xe phù hợp với thân phận bây giờ của Kỳ Mạt.
Lâm Ẩn nói: “Giới thiệu lý lịch của cậu.”
“Lâm Tổng, tôi nhập ngũ năm 18 tuổi, làm lính trinh sát năm năm, năm nay vừa mới xuất ngũ về quê, tạm thời chưa có kinh nghiệm làm viêc thực tiễn.” Ngũ Chính nghiêm túc trả lời.
Lâm Ẩn thầm gật đầu, Ngũ Chính rất phù hợp với yêu cầu của anh, không có bối cảnh xã hội phức tạp, xuất thân bộ đội, tính cách nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm, xem ra bản lĩnh cũng không tệ, thừa sức đối phó với côn đồ lưu manh bình thường.
“Sau này cậu sẽ là lái xe kiêm vệ sĩ của giám đốc Trương, chủ yếu là bảo vệ sự an toàn của cô ấy, có hình huống bất ngờ xảy ra không xử lý được thì gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.” Lâm Ẩn nghiêm nghị nói: “Bất kỳ những chuyện khác đều không liên quan đến cậu.”
“Đã rõ, Lâm tổng, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này.” Ngũ Chính dựng thẳng sống lưng nói, tâm tình hơi kích động.
Sau khi cậu ấy xuất ngũ vẫn luôn ở quê, lần này lên tỉnh, kiếm được công việc với mức lương mười nghìn tệ một tháng, lại thêm Lâm tổng trả thêm mười nghìn tệ, có thể nói là mức thù lao cực kỳ hậu hĩnh.
“Được rồi, lái xe đến tòa nhà Bảo Đỉnh.”
Hai người lên xe, Ngũ Chính khởi động chiếc xe, chạy về phía trung tâm thành phố.
Hai mươi phút sau, xe chạy đến dưới tòa nhà Bảo Đỉnh.
” Kỳ Mạt.”
Lâm Ẩn xuống xe, đánh tiếng chào hỏi.
“Sao bây giờ anh mới đến công ty, sắp đến trưa rồi.” Trương Kỳ Mạt hỏi, sau đó nhìn thấy Ngũ Chính, thắc mắc hỏi: “Người này là?”
“Chào chị giám đốc Trương, sau này tôi sẽ là lái xe riêng của chị.” Ngũ Chính nghiêm chỉnh nói.
“Lái xe riêng?” Trương Kỳ Mạt có chút nghi ngờ nhìn Lâm Ẩn: “Nhưng tôi vẫn chưa có ô tô mà.”
“Chiếc xe này sau này là của em rồi.” Lâm Ẩn cười nói.
“Xe của em?” Trương Kỳ Mạt chần chừ nhìn chiếc BMWs 530 màu đen mới toanh, “Em không có mua xe mà.”
Cô biết mức giá của chiếc xe này, khoảng 500 nghìn tệ, chiếc xe rất tốt.
“Anh mua đó.” Lâm Ẩn nói: “Sau này nó là của em.”
“Anh mua?” Trương Kỳ Mạt hơi kinh ngạc: “Chiếc xe này cũng đắt quá rồi, hơn nữa, anh không lái sao?”
Lâm Ẩn thầm lắc đầu, thế này cũng coi là đắt? Nếu không lo quá đường đột, mình đã cho người mang chiếc Rolls-Royce cho Kỳ Mạt rồi.
“Phải rồi, anh lại lấy đâu ra lắm tiền thế chứ?” Trương Kỳ Mạt có chút nghi ngờ nhìn Lâm Ẩn.
Hai năm này lúc bình thường Lâm Ẩn vẫn làm việc ở quán đồ nướng nhỏ, làm gì kiếm được nhiều tiền.
“Hai năm nay anh tự tiết kiệm được ít tiền.” Lâm Ẩn nói: “Bây giờ em là giám đốc thiết kế, phải có xe riêng của mình!”
“Không được.” Trương Kỳ Mạt lắc đầu từ chối: “Cho dù là của anh mua, em cũng không thể lấy, anh để lại cho mình dùng đi.”
Cô và anh trước giờ vẫn chưa từng hỏi về kinh tế của đối phương, cho nên cũng không biết rốt cuộc Lâm Ẩn đã tiết kiêm được bao nhiêu tiền.
Nhưng cho dù chiếc xe này do Lâm Ẩn kiếm tiền mua được, cũng là do tiền mồ hôi nước mắt mà anh vất vả kiếm được ở quán đồ nướng nhỏ đó.
Chiếc xe bốn – năm trăm nghìn tệ, anh phải làm việc bao lâu chứ?
“Đừng quên, về phần công việc, hiện tại anh là trợ lý giám đốc của em.” Lâm Ẩn cười cười: “Em là cấp trên trực tiếp của anh, em không lái xe đi làm, anh còn dám lái sao?”
“Hơn nữa, của anh không phải là của em à?” Lâm Ẩn nói.
Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi, nhìn nhìn Lâm Ẩn lại nhìn chiếc xe BMWs 530 khí thế này, cũng có chút động lòng.
“Đừng nghĩ nữa, bây giờ em là giám đốc của tập đoàn, cũng không thể đánh mất khí thế được.” Lâm Ẩn nghiêm chình nói: “Dù sao, sau này anh cũng đi theo em kiếm tiền, em thăng chức kiếm được nhiều tiền rồi lại mua một chiếc tặng cho anh không phải là như nhau rồi sao.”
“Đúng rồi, hôm nay anh cũng nhận được thông báo của chủ tịch Ngô. bên cục quản trị sắp xếp Ngũ Chính đảm nhiệm vị trí lái xe riêng của em, lương của cậu ấy cũng do công ty trả.” Lâm Ẩn chầm chậm nói: “Em không thể mới nhận chức mà không nể mặt cục quản trị phải không?”
Trương Kỳ Mạt nghĩ một lúc lâu, lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi.”
“Vậy đi lái thử xe đi.” Lâm Ẩn cười nói.
Trương Kỳ Mạt cũng bắt đầu muốn thử xem sao.
Cảm giác này quả thật quá mức rồi!
Trong vòng 1 ngày, từ một nhân viên nhỏ nho thăng chức lên giám đốc tập đoàn, thêm một chiéc xe sang và tài xế riêng, dường như cô sắp lên đến đỉnh của cuộc sống rồi.
Ngay lúc này
Một chiếc Porsche 911 bỗng chạy đến, chắn trước xe của Trương Kỳ Mạt, chủ xe còn cố ý để chiếc xe rú ầm ĩ trên phố, giống như là đang khiêu khích vậy
“Ha, không tệ, Trương Kỳ Mạt, nghe nói cô thăng chức làm giám đốc của công ty rồi.”
Một âm thanh khiến người nghe phản cảm truyền đến.
Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn cùng lúc nhìn sang, chỉ thấy một người trẻ tuổi đeo kính râm ăn mặc sặc sỡ, mở cửa xe đi đến, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngang ngược nhìn hai người bọn họ.
Chính là Trương Điền Hải mấy ngày chưa đến công ty.
“Trương Kỳ Mạt, lá gan khá lớn đó. Nghe nói hôm qua cô mới đảm nhận chức vụ giám đốc thiết kế, tiếp nhận dự án trang sức trị giá triệu tệ.” Trương Điền Hải cân nhắc nói: “Hôm nay cô đã dám lấy tiền của công ty đi mua xe? Vẫn là nghèo quen rồi, bộ dạng thật khó nhìn, ăn chặn tiền của công ty nhanh quá nhỉ”
“Trương Điền Hải, anh đang nói bậy bạ cái gì thế?” Trương Kỳ Mạt khẽ tức giận nói.
“Dựa vào điều kiện rách nát của nhà các người, có thể mua được chiếc xe bốn – năm trăm nghìn tệ sao? Xem ra, Tôi phải thông báo cho giám đốc Lý xử lý tài vụ đi kiểm tra tài khoản của cô rồi.” Trương Điền Hải thong thả nói.
“Nói chuyện chú ý thân phận của anh, Trương Điền Hải.” Lâm Ẩn thản nhiên nói, “Anh chẳng qua là giám đốc tiêu thụ của công ty chi nhánh, dám nói như vậy với giám đốc tập đoàn? Tập đoàn trang sức Trương thị bây giờ là nhà của anh rồi phải không? Giám đốc Lý xử lý tài vụ còn phải nghe sự điều khiển của anh?”
“Cậu là cái thá gì mà dám dạy dỗ ông đây?” Trương Điền Hải tức giận ngập trời, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Ẩn: “Cậu chẳng qua là đồ vô dụng bám váy đàn bà, còn có mặt mũi lượn lờ ở công ty?”
Lâm Ẩn cười cười: “Bây giờ tôi là trợ lý giám đốc thiết kế của tập đoàn, đến làm việc ở công ty, nhưng mà nghe nói có người nôn ra đầy bàn trong hội nghị cổ đông, sau đó tự ăn lại hết, liếm cái bàn sạch bong.”
“Tôi có chút tò mò xem ai mà lại giỏi như vậy, Trương Điền Hải, anh có biết là ai không?”
“Lâm Ẩn! Cậu!” Trương Điền Hải đột nhiên tức giận đến ngây người, nhìn ánh mắt kỳ lạ của nhân viên công ty qua lại, cảm giác trên mặt bỏng rát.
Hắn ta không ngờ rằng, đồ vô dụng Lâm Ẩn này lại dám chế giễu mình, lôi chuyện xấu của mình ra trước mặt mọi người, quả thật là không biết sống chết!
“Con mẹ nó đồ vô dụng này, hôm nay ông đây không đánh chết mày, mày còn tưởng mình ghê gớm.” Trương Điền Hải thở hổn hển, giơ tay lên định giáng cho Lâm Ẩn cái tát tai.
Lâm Ẩn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, trên mặt như cười như không
Bộp!
Một thân hình cao lớn dũng mãnh xông đến chặn Trương Điền Hải lại, Ngũ Chính còn chưa ra tay đã khiến Trương Điền Hải trực tiếp ngã xuống đất.
“Cậu dám động vào tôi? Cậu biết ông đây là ai không?” Trương Điền Hải ngã xấp xuống đất, đứng dậy sắc mặt bắt đầu hung dữ.
“Anh à, tôi không cần biết anh là ai, tôi là lái xe riêng kiêm vệ sĩ của giám đốc Trương, công việc của tôi là đảm bảo giám đốc Trương và trợ lý Lâm không bị tổn thương và quấy rối, xin anh chú ý đến hành vi cử chỉ của mình.” Ngũ Chính nghiêm túc nói.
“Cậu!” Trương Điền Hải vừa thẹn vừa giận, hận không thể cho Ngũ Chính một cái tát vào mặt.
Nhưng mà, nhìn thân thể cao to dũng mãnh của Ngũ Chính, chiều cao hơn 1mét 90, cùng với cánh tay đầy sức bật, hắn ta chỉ có thể nhịn lại sự nỗi uất ức này.
“Được lắm! Trương Kỳ Mạt, cô đúng thật là oai phong.”Trương Điền Hải tràn đầy oán hận nói: “Cô đừng cho rằng lái chiếc xe rách nát này thì ghê gớm lắm, ông đây tùy tiện chơi mấy em người mẫu trẻ cũng đã tặng mấy em con BMWs 5 rồi.”
“Hừ, cô cũng đừng đắc ý quá sớm, chẳng qua cũng chỉ là giám đốc thiết kế tạm thời mà thôi.” Trương Điền Hải hừ lạnh nói:, “Tôi nghe nói, thời gian này tập đoàn sẽ tổ chức hội triển lãm trang sức, đến lúc đó người giành được giải thưởng mói là giám đốc thiết kế chính thức. Cô cảm thấy chỉ dựa vào cô, có thể ngồi ở vị trí này được mấy ngày?”
“Hơn nữa, chỉ dựa vào mối quan hệ của cô ở công ty, tôi vung tay gọi một tiếng, ai dám phối hợp hợp tác làm việc vớii cô!”
Ánh mắt Lâm Ẩn ra hiệu cho Ngũ Chính.
Ngũ Chính đi đến, tóm lấy cổ áo Trương Điền Hải, giống như xách con gà con vậy, xách bổng cả người hắn ta lên.