“Quên đi, hà tất gì phải khiến cho các ngươi trở thành loại người bất trung bất nghĩa như vậy đâu." Nói xong, Hàn Tam Thiên liền gia chiếc rìu khổng lồ
trên tay lên.
Advertisement
“Không, không không, gia, gia chưa từng ép chúng tiểu nhân trở thành loại người bất trung bất nghĩa, mà là......" Trong số đám người kia có một tên có chút thông minh liền lập tức phản ứng lại, nói đến đây liên ngừng một chút, sau đó hơi hơi sợ hãi đưa mắt nhìn những người xung quanh, cắn răng nói: “Mà là lão đại Quỷ Tôn của chúng tiểu nhân, căn
bản đã chết rồi."
“Nếu như hắn đã chết thì mệnh lệnh của hắn đương nhiên có thể không tuân theo. Điều này...... điều
này sao có thể tính là ngài ép chúng ta bất trung
bất nghĩa cơ chứ?" Người này nói xong liền vội vàng nhìn Hàn Tam Thiên, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Hàn Tam Thiên mỉm cười tán thưởng, giả bộ bày ra dáng vẻ nghi ngờ: “Ô? Vậy sao? Quỷ Tôn đã chết
rồi?"
Nói dứt lời, Hàn Tam Thiên liền quay đầu nhìn về
phía Quỷ Tôn bên kia.
Quỷ Tôn ở đằng kia mặc dù tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nhưng hắn lại ở quá xa, từ đầu đến cuối cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, lúc này nhìn thấy Hàn Tam Thiên cùng đám anh em của mình đều đang nhìn về phía mình, trong lòng hắn không khỏi tràn ngập hoang mang.
Bọn họ muốn làm gì?
Mà ở giữa không trung, gần như ngay khi Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn về phía Quỷ Tôn, tiểu tử thông minh kia liền lập tức đưa mắt ra hiệu cho những người anh em đang quỳ bên cạnh, một giây sau, cả đám đột nhiên đứng dậy, sau đó trực tiếp lướt qua người Hàn Tam Thiên hung mãnh bay về
phía Quỷ Tôn.
Nhìn thấy những người anh em của mình bay tới, Quỷ Tôn vui mừng khôn xiết, nhưng khi thấy bọn họ đều tập trung vây quanh hổ, niềm vui trên khuôn mặt hắn lập tức chuyển thành vẽ ngưng trọng và
cảnh giác.
Bởi vì rõ ràng là ánh mắt của đảm thuộc hạ lúc này
bắt đầu trở nên cực kỳ không đúng, thậm chí có không ít người trong mắt còn lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi Ngọc Diện Tu La chết mà đám thuộc hạ này lại không hề bị thương chút nào, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về bên cạnh hắn.
Bọn họ không phải là muốn trở về bên cạnh hắn, bọn họ muốn giết hắn.
“Phản rồi, phản rồi, các người muốn tạo phản đúng phải không?" Quỷ Tôn tức giận quát to.
"Tôn chủ, huynh đệ chúng ta cũng đã đi theo người
nhiều năm, không nói công lao nhưng ít nhất cũng
có khổ lao, huynh đệ chúng ta cũng không muốn
giết người, mà chẳng qua chỉ là vì mạng sống mà thôi."
“Thân là lão đại của bọn ta, thực ra người so với chúng ta lại càng hiểu rõ hơn, để tiếp tục sống sót, nhất định phải không chứa thủ đoạn, vậy nên, thực
xin lỗi."
"Nếu như không giết người, bọn ta sẽ khiến cho hắn vì thả cho loại người bất trung bất nghĩa như chúng ta một con đường sống mà cả đời đeo trên lưng tội danh ép buộc rồi bị người đời mắng chửi. Vậy nên chỉ cần người chết, như thế thì sẽ không có những chướng ngại này nữa.”
“Đợi người chết rồi, huynh đệ chúng ta vẫn sẽ niệm tình cũ, lúc đó sẽ thay người tìm một nơi chôn cất
thật là tốt, cho nên người cứ yên tâm mà lên đường đi."
Một đám tiểu đệ bình thường vẫn luôn ăn nói khép
nép lúc này lại giống như ác quỷ đang thì thào bên
tai.