"Nhưng ta biết rõ mình nên làm gì." Nói xong, thước ngọc của gã trực tiếp hạ xuống.
Phập một tiếng, mảnh thước ngọc vỡ nát cắm sâu vào lồng ngực của gã, cả người Ngọc Diện Tu La giống như một chiếc diều đứt dây, thẳng tắp từ trên không rơi xuống, không chút lưu tình đập thẳng xuống đất.
Tiếng cơ thể rơi xuống chính là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời Ngọc Diện Tu La, sau đó gã đã không còn hơi thở.
Advertisement
"A!"
Mắt thấy Ngọc Diện Tu La ngã xuống, đám quái vật vốn đã bị đánh cho có chút choáng váng lập tức luống cuống tay chân, tên nào tên nấy đều hoảng loạn chạy trốn. Những tên ở vòng vây bên ngoài cơ bản đều nháy mắt ném vũ khí mà chạy, mà những tên ở gần thì có một số cũng đang chạy ra ngoài, một số không chạy kịp thị trực tiếp quỳ xuống giữa không trung.
IL
“Gia, gia, chúng tiểu nhân sai rồi, chúng tiểu nhân sai rồi."
F
"Đúng vậy, chúng tiểu nhân đều là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi, chúng tiểu nhân chẳng qua cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho bọn ta."
“Đúng vậy, gia, ngài đại nhân đại lượng, hãy coi chúng tiểu nhân như một cái rắm cứ phóng đi là xong, ngài vui vẻ thoải mái rồi thì bọn ta...... bọn ta cũng có thể giữ lại cái mạng chó này."
Những tên còn lại cũng bắt đầu nịnh hót lấy lòng, dáng vẻ kia nào còn có vẻ một đám ác nhân như khi trước mà càng giống một đám ăn xin đáng thương cùng cực.
“Không đánh nữa sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.
Một đám người nghe thấy lời này liền không ngừng phát run, có hai đại cao thủ dẫn bọn họ đánh mà vẫn bị đánh cho thảm hại, càng không nói đến hai vị đại cao thủ lúc này đã một người chết một người
bị thương, chỉ thừa lại “đảm thương binh già nua
yếu ớt" bọn họ.
Lấy cái gì mà đánh cơ chứ? Lấy mạng sao?
Đối với bọn họ mà nói, nối giáo cho giặc thì có thể,
nhưng nếu đơn độc huyết chiến thì không thể nào.
“Gia, ngài thật là thích nói đùa, chúng tiểu nhân...... chúng tiểu nhân là một đám rác rưởi, sao đủ cho
ngài đánh được?"
“Đúng vậy, gia, chúng tiểu nhân chỉ là một cái rắm, ngoại trừ làm ô nhiễm không khí thì cái gì cũng không làm nổi, càng không dám làm kẻ địch của
ngài."
“Nói vậy là các ngươi không đánh nữa đúng không?" Hàn Tam Thiên nói.
Một đám người ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi.
Bây giờ bọn họ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ muốn giữ mạng mà thôi.
“Được, không đánh cũng không sao, nhưng mà...."
Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì câu nói của Hàn Tam Thiên lại khiến cho trái tim bọn họ thắt lại.....
Trong số đó có một vài người tố chất thậm chí còn
tương đối kém, nghe Hàn Tam Thiên nói vậy mồ hôi lạnh liền đổ đầy trán, lúc nói chuyện còn thở hổn hẳn không ngừng, có thể thực sự khiến người ta sợ chết khiếp, ít nhất, chính là tình cảnh như bây giờ.
“Nhưng các ngươi đều là binh lính của Quỷ Tôn,
mặc dù Ngọc Diện Tu La đã chết nhưng Quỷ Tôn vẫn còn chưa chết, muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng không phải là không thể, nhưng đối với hành vi không tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp như thế này, chẳng phải là ta đang có chút ép buộc các người hay sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe thấy lời này, một đám thuộc hạ liền lắc đầu
như trống bỏi.