"Được, vậy để ta nói cho người biết, nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì vũ khí của ta và người hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói ra câu
trả lời.
Advertisement
"Không cùng đẳng cấp? Không thể nào!" Ngọc Diện Tu La ngay lập tức kịch liệt phủ nhận: “Thước ngọc này chính là vũ khí tối thượng của ta, nhiều năm nay vẫn theo bên người ta tung hoành ngang dọc Bát Phương, vô vàn loại minh khí quý giá nổi danh đều bị hủy dưới tay nó, nói theo cách này, mặc dù nó không tính là loại thần khí cấp bậc tử kim nhưng cũng không khác biệt là bao.”
“Cái rìu kia của người phẩm chất sao có thể cao
hơn nó có chứ?"
Cấp độ và phẩm chất của thần binh hầu hết là có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, bình thường vũ khí có cấp bậc càng cao thì vẻ ngoài càng sáng, cho dù một số thần khí đặc biệt có vẻ ngoài không dễ phát hiện nhưng nội tức bên trong lại vô cùng cường đại, điểm này có thể thông qua nội lực để cảm ứng, cũng không tính là quá khó khăn.
Nhưng chiếc rìu này của Hàn Tam Thiên, Ngọc Diện Tu La còn cố ý cẩn thận phân tích để xác định về ngoài và khí tức bên trong.
Kết quả rõ ràng là bề ngoài rất bình thường, hơn nữa bên trong cũng không có một chút dao động
năng lượng nào, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của gã để phán đoán, gã thậm chí còn có thể nhận định rằng chiếc rìu trên tay Hàn Tam Thiên chẳng qua chỉ là một chiếc rìu có vẻ ngoài cực kỳ bình thường mà thôi, ngay cả thần binh còn không phải.
Nhưng tạo hóa trêu người, cái thứ không có bất cứ giá trị gì trong mắt gã kia lại cực kỳ bá đạo, trực tiếp đánh gãy thước ngọc của gã.
Ngọc Diện Tu La đột nhiên có chút kỳ quái nhìn về phía Hàn Tam Thiên, ngẫm lại một chiều chuyển hóa công kích của vạn người khi nãy liền thực sự không nên nổi tò mò: “Ngươi rốt cuộc là ai?"
“Câu hỏi của người có hơi nhiều, một lần hỏi hai câu, không thích hợp cho lắm nhỉ?" Hàn Tam Thiên
không vội trả lời mà buồn cười nhìn về phía Ngọc
Diện Tu La.
Ngọc Diện Tu La nuốt nước miếng, tuy rằng không nói nhưng vẻ mặt lại cho thấy trong lòng gã lúc này đang cực kỳ sốt ruột, vô cùng bức thiết muốn nhận được hai câu trả lời từ Hàn Tam Thiên.
“Được rồi, để ta trả lời ngươi, ta tên Hàn Tam Thiên, là người Trái đất, nói chính xác hơn, ta là người đến từ thế giới màu xanh da trời mà các ngươi vẫn hay
gọi.”
"Người đến từ thế giới màu xanh? Không thể, không thể nào. Thế giới màu xanh là thế giới có cấp bậc thấp nhất, mặc dù ở đó có một vài tên phế vật có chút nổi bật, nhưng muốn tiến vào thế giới Bát
Phương thì gần như là người si nói mộng." Nếu như không phải ánh mắt của Hàn Tam Thiên vô cùng nghiêm túc, Ngọc Diện Tu La chắc chắn sẽ cảm thấy rằng anh chị đang đùa bỡn chính mình,
“Đúng vậy, dù sao thì trung gian cũng cách một thế giới Hiên Viên" Hàn Tam Thiên cười nói: "Tuy nhiên,
chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả."
"Ý của ngươi là, ta tung hoành ngang dọc ở Ma tộc đã nhiều năm, cho dù là cao thủ Trung Nguyên hay tinh anh Ma tộc cũng không làm khó được ta, vậy mà cuối cùng ta lại thua dưới tay một sinh vật đẳng cấp thấp nhất đến từ thế giới màu xanh ư?" Ngọc Diện Tu La nghĩ đến điều này liền không khỏi cười lạnh chế nhạo.
Nhưng không phải gã đang cười nhạo Hàn Tam Thiên, mà là cười nhạo chính mình.
Lẽ nào còn chưa đủ tự giễu, chưa đủ mỉa mai sao?
“Mặc dù ta thực sự rất chán ghét loại lí do thoái thác này của người, nhưng sống là người Trái Đất, chết là ma Trái Đất, ta đương nhiên sẽ không phủ nhận." Hàn Tam Thiên nói một cách lạnh lùng.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha." Ngọc Diện Tu La ngửa mặt lên trời cười lớn, tuy rằng cười điên cuồng, nhưng chỉ có gã mới biết được nỗi chua xót trong
lòng mình.