“Ta đã từng nghe người ta nhắc tới, ở Trung Nguyên có một loại thần công tuy rằng gặp yếu thì cũng yếu vô cùng, nhưng khi gặp mạnh thì lại mạnh vô biên, vậy nên loại thần công này vẫn có thể đi lên vị trí đỉnh cấp thần công" Thất công chúa ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Mà cốt lõi của nó chính là ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông. Nhưng ta nghe nói, loại thần công này đã thất truyền từ rất lâu rồi, tại sao lại có thể.......
Advertisement
Tại sao lại có thể đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại
còn xuất hiện trên tay một người trẻ tuổi như vậy?
“Ầm ầm ầm!"
Mà gần như cùng lúc đó, đòn phản công của Hàn
Tam Thiên đã đến, cho dù là Quỷ Tôn, là Ngọc Diện
Tu La hay là vạn quỷ phía dưới, mặc dù tận mắt chứng kiến có một luồng sáng đang đánh về phía mình, nhưng cơ thể và tâm lý của bọn họ lại căn bản hoàn toàn không thể từ trong cơn hoảng sợ phản ứng lại được.
Luồng sáng kia đã sắp đến gần, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì làm sao còn kịp nữa chứ?
Khi một tiếng nổ lớn dẫn đầu vang lên thì cũng chính là lúc cả đám nổ tung, tiếng nổ lớn liên tục vang lên, trên mặt đất thi thể bay tứ tung, máu thịt bạo nổ, không phân rõ được cái nào là đá vụn bùn
do, cái nào là chân tay đứt gãy.
Ngay cả toàn bộ trung tâm Ma Vân Quỷ Thành lúc này cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi vụ nổ dữ dội
này, gần như là hoàn toàn bị san phẳng thành bình địa dưới sức công phá của vụ nổ.
Mà Quỷ Tôn và Ngọc Diện Tu La hiển nhiên cũng không khá hơn là bao, tuy rằng hai người đều là cao thủ nên tốc độ phản ứng nhanh hơn người khác, nhưng khi đối mặt với một kích mạnh nhất của bản thân, cho dù hai người có liên tục chống cự thì cũng khó có thể hoàn toàn ngăn cản.
Sau khi bị chính một kích mạnh nhất của mình đánh lui tận vài mét, Ngọc Diện Tu La cuối cùng cũng đã hóa giải được, chỉ là miệng không ngừng phun máu tươi, mà Quỷ Tôn vốn đã bị thương vì có thể bất tử của mình bị phá vỡ lại thảm thương hơn rất nhiều.
Cơ thể của hắn trực tiếp bị một kích của mình tạc
thẳng xuống mặt đất cứng rắn tạo thành một cái hố sâu gần nửa mét, không biết là dựa vào sức mạnh của chính hắn hay là nhờ sự trợ giúp của mặt đất, cuối cùng Quỷ Tôn cũng coi như là miễn cưỡng ngăn lại được, nhưng vết thương quá nặng khiến cho hắn ngoại trừ bày ra vẻ phẫn nộ cùng đôi mắt trừng lớn tràn đầy vẻ không cam lòng nằm trong hố thì không thể làm gì khác.
Hắn làm sao có thể tưởng tượng được rằng, một kích chí mạng gần như tiêu hao gần hết năng lượng hiện tại của hắn lại không đánh trúng kẻ địch mà cuối cùng lại báo ứng trên người mình.
Cho dù coi như là hắn nằm mơ, vậy thì hắn vĩnh viễn đều nghĩ đến chuyện một chiêu này sẽ mang đến cho Hàn Tam Thiên chấn động và thương tổn lớn
như thế nào, mà không phải...... mà không phải là tình tiết câu chuyện tự dưng trở nên đảo ngược như thế này.
“Chiều thứ nhất."
Mà Hàn Tam Thiên lúc này đang đứng giữa không trung, trên khuôn mặt không có chút khẩn trương bối rối nào, thậm chí còn mang theo một nụ cười vô cùng lạnh nhạt, anh đưa mắt nhìn đám người đang bị tạc đến đầu váng mắt hoa, như thể đang nhìn một đàn kiến.
“Còn 99 chiêu nữa, ta đã chuẩn bị xong rồi, các người thì sao?" Hàn Tam Thiên cười nhạo nói.
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, Ngọc Diện Tu La tức giận tới nỗi thở phì phò, khí phun ra từ mũi gần như mạnh đến mức thổi bay các mảnh vụn trên đất, toàn bộ lá phổi như sắp nổ tung.
Ra một đòn như vậy không những không tìm lại được mặt mũi đã mất mà ngược lại còn hủy hoại hết tất cả danh dự còn sót lại, gã sao có thể không bực bội tức giận được cơ chứ?
Đặc biệt là Thất công chúa và người nhà họ Bùi đang ở đây, Quỷ Tôn cũng đang ở đây, bạn cũ và chủ nhân, bên nào gã cũng không muốn bị mất
mặt.