“Bảy chị gái và hai em gái khác của cô chính là vì bị bốc trúng...... cho nên mới......" Hàn Tam Thiên
không nói thêm nữa.
"Đúng vậy, bao gồm cả cha mẹ của tôi.” Nói đến đây, Tiểu Xuân Hoa lại nở một nụ cười chua xót:
“Hoặc có thể nói là, mẹ và rất nhiều người cha."
Advertisement
“Rất nhiều người cha?"
“Chỉ cần khiến cho những người phụ nữ ở đây có thể mang thai, ai còn quan tâm đến cha của đứa trẻ là ai cơ chứ?" Tiểu Xuân Hoa cười khổ nói.
Hàn Tam Thiên và Hạ Vi lập tức trầm mặc, hiển nhiên là những chuyện xảy ra với Tiểu Xuân Hoa
thực sự khiến cho cả người và thần đều phải phẫn
nộ.
“Vậy người đã từng nghĩ đến chuyện trốn khỏi đây chưa? Các người vừa là nô lệ, lại vừa là thức ăn cho
bọn chúng. Cho dù là heo cũng sẽ không bị đối xử như vậy đau." Hạ Vị đau lòng nói.
Tiểu Xuân Hoa tiếp tục cười khổ: “Đương nhiên đã từng nghĩ tới."
“Vậy....."
Hạ Vi còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại bị Hàn Tam Thiên ngăn lại, Tiểu Xuân Hoa đương nhiên đã từng nghĩ đến việc trốn khỏi đây.
Nếu không nàng cùng đám cẩu nhân kia đã không
xuất hiện ở ngoài cổng thành, càng sẽ không bị tên thân gấu kia nói như vậy.
Hiển nhiên là nàng không chỉ nghĩ, mà còn từng làm
qua rồi,
Nhưng một người phụ nữ gầy yếu như vậy mà lại phải đối mặt với những gã đàn ông cường tráng thô bạo như kia, sợ rằng đối với bất cứ ai mà nói quả thực đều là ác mộng.
Vì vậy Hàn Tam Thiên không muốn sự truy hỏi của
Ha Vi khiến Tiểu Xuân Hoa phải nhớ lại những
chuyện đau buồn trong quá khứ.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Tiểu Xuân Hoa: “Cho
dù trước đây có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì ta
hứa với cô, sau này cô sẽ không bao phải chịu đựng những tội ác này nữa, ta sẽ đưa cô ra khỏi đây."
"Đúng vậy, những gì Tam Thiên ca ca đã hứa thì huynh ấy nhất định sẽ làm được.”
"Cảm ơn." Tiểu Xuân Hoa gật gật đầu.
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, trao cho nàng ánh mắt an
ủi, lúc anh vừa định nói gì đó, luồng năng lượng bao phủ lấy 3 người đột nhiên kịch liệt run lên.
Cả ba người lập tức lo lắng quay sang nhìn nhau......
Không nói nhiều nữa, lúc này Hạ Vi vội vàng triệt tiêu lồng năng lượng, đang lúc cuống quít liền muốn ứng chiến.
Dù sao, người trong khi đã biết rõ thân phận Hàn Tam Thiên mà còn dám động đến bọn hắn, hiển nhiên có lại lịch không nhỏ.
Nhưng ngay khi bao gồm cả Hàn Tam Thiên cũng chuẩn bị động thủ, ba người lại nhíu lại lông mày thật chặt.
"Ngươi có bệnh sao?" Hàn Tam Thiên trừng mắt liếc Tê Tê.
Hiển nhiên, tên ngốc này chính là kẻ cầm đầu.
"Mẹ kiếp, các người ở bên trong giày vò lâu như
vậy, ta ở bên ngoài cũng chờ sắp không chịu được, thúc giục một chút thì thế nào? Không được sao?" Tê Tê đương nhiên nóng vội muốn biết đến cùng là chuyện như thế nào, cho nên sau khi chờ một lát thì tên ngốc này tiện tay.
Chẳng qua không đợi Hàn Tam Thiên nói chuyện,
bên kia, cặp mắt của Tê Tê đã sớm nhìn ba người từ đầu tới đuôi như đang tìm kiếm gì đó một lần, khi hắn chú ý tới trong mắt Tiểu Xuân Hoa ngấn lệ, liền càng thêm không chút kiêng kỵ điên cuồng liếc nhìn ở trên người nàng.
Tiểu Xuân Hoa quả thực là bị tên ngốc này nhìn tê cả da đầu, có chút nghiêng người một cái, trực tiếp không muốn đối mặt với hắn một chút nào.
Nhưng mà chính vì Tiểu Xuân Hoa nghiêng người qua một bên như thế, quần áo trên lưng bị xé mở của nàng trong nháy mắt khiến tên ngốc Tê Tê này như điên cuồng.