Mặc dù những người trên mặt đất không là gì với Hàn Tam Thiên, nhưng so với những người dưới mặt đất thì cấp bậc của bọn họ rõ ràng là cao hơn rất nhiều, cho nên rất có thể những người đó chính là những kẻ được gọi là thượng tầng.
Bọn họ lại có bao nhiêu người nữa, hẳn cũng là một con số khổng lồ.
"Nếu như tính trên mặt đất thì sao?" Hàn Tam Thiên
hòi.
Advertisement
LT
“Cái này cũng không rõ ràng, nhưng bên trên đều là những người khỏe mạnh tài giỏi nhất, nghe nói cũng là vì bảo đảm sự tinh nhuệ và số lượng của thượng tầng" Tiểu Xuân Hoa nói.
"Nếu chỉ tính phía trên có khoảng 10 nghìn người,
vậy thì ở đây ít nhất có hơn 50 nghìn người. Nhiều người như vậy lại chỉ dựa vào cướp đoạt sinh mệnh qua đường để sống sót, vậy thì gần như cũng đâu thể kiên trì nồi chứ?" Ông lão cau mày nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đây cũng là câu hỏi mới
nhất, lớn nhất mà anh và ông lão mới nghĩ ra.
Tuy rằng Vùng Đất Đỏ này quả thực nằm ở nơi
trọng yếu, người qua lại cũng nhiều không đếm xuể, nhưng đó cũng là chuyện của không biết bao nhiều năm trước rồi.
Từ khi Vùng Đất Đỏ có cái tên như vậy, người dân ở
đây ít ai dám mạo hiểm đi qua, đặc biệt là thành bên ngoài thậm chí còn xây dựng thêm đường mới, dưới tình huống này, người đi qua nơi này đã ít lại càng thêm ít.
Muốn dùng số lượng cướp bóc như vậy để duy trì sự sinh tồn của 50 nghìn người không phải là không thể, mà quả thực có thể nói là chuyện viển vông.
Thấy ông lão và Hàn Tam Thiên nhìn mình, Tiểu Xuân Hoa cười khổ nói: “Các ngươi thực sự muốn biết sao?"
Cả hai cùng gật đầu.
Xuyên Sơn Giáp vội vàng bổ sung: “Tiểu Xuân Hoa, lần này người không được thừa nước đục thả câu
nữa đâu đấy. Dù sao thì ta cũng đã bị ghê tởm chết
rồi, không bằng ghê tởm một lần luôn đi."
Hạ Vi cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố nén lại gật gật đầu.
"Hàn công tử, ngươi cực kỳ thông minh, người cho rằng thế nào?" Tiểu Xuân Hoa không nói thêm gì, nhìn Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
Lại hỏi mình sao?
Hàn Tam Thiên khẽ cau mày, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng.
Đồng thời, đôi mắt của anh cũng đang đọc vị ánh mắt của Tiểu Xuân Hoa, cố gắng tìm kiếm một chút đáp án nào đó từ nàng.
Nhưng nàng chỉ cười cười nhìn lại Hàn Tam Thiên,
chờ đợi câu trả lời của anh.
Đất đai cằn cỗi, dân số khổng lồ, nhưng lương thực hầu như không đáng kể, vậy thì bọn họ dựa vào gì để kiếm ăn.
Thấy Hàn Tam Thiên nhất thời không nghĩ ra, Tiểu Xuân Hoa cười nói: “Đúng rồi, ta còn có một cái tên khác, Bát Đệ."
“Bát Đệ?" Hàn Tam Thiên đột nhiên hoảng hốt.
"Đang hỏi chuyện êm đẹp mà người lại đột nhiên nói đến tên khác của người làm gì? Hơn nữa cái tên Bát Đệ này còn thật sự không dễ nghe bằng Tiểu Xuân Hoa đầu, quê mùa chết mất." Xuyên Sơn Giáp
vốn dĩ cũng đang suy nghĩ kỹ càng vấn đề giống
như Hàn Tam Thiên.
Mặc dù hắn biết rằng mình không thông minh bằng
Hàn Tam Thiên, nhưng biết đâu lại đột nhiên mèo
mù vớ cá rán nghĩ ra được cái gì thì sao?
Nhưng ai ngờ khi hắn đang nghiêm túc suy nghĩ thì
Tiểu Xuân Hoa lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Hàn Tam Thiên đột nhiên mỉm cười nhìn về phía ông lão, hiển nhiên là Tiểu Xuân Hoa đã đưa ra một ám
chỉ rất lớn.
“Đệ" vốn dĩ không có bất cứ hàm ý nào đặc biệt, nhưng theo sự ra đời của một số tập tục cũng sản
sinh ra một loại hàm ý mới.