Bởi vì bị trượt xuống nên chỗ nội tạng đã bị nấu chín ở vết chém vương vãi khắp nơi......
"Cel!" Hạ Vi trực tiếp nôn khan tại chỗ.
“Cái đệt, các ngươi!" Xuyên Sơn Giáp cũng lập tức ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn về phía bốn người kia.
Giờ này phút này hồi tưởng lại từng cái từng cái bao treo trên móc sắt, lúc này bọn họ mới đột nhiên hiểu ra.... trong cái nồi này, thứ đang nấu vậy mà lại là...
Advertisement
Tiểu Xuân Hoa vội vàng vươn tay giữ chặt Xuyên Sơn Giáp, sợ hắn làm ra chuyện gì đó kích động, mà bốn người kia thấy họ tức giận liền lập tức sợ tới
mức quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.
"Hô."
Mặc dù Hàn Tam Thiên đã sớm đoán trước được, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trong lòng anh vẫn không khỏi chấn động, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu thở ra một hơi dài.
Ngay sau đó, đôi mắt anh nheo lại, như thể...
Nghĩ tới điều gì đó!
Hàn Tam Thiên đột nhiên hiểu được tại sao Tiểu
Xuân Hoa cùng đám cầu nhân lại bố trí mai phục ở
cổng thành, đó không phải để cướp bóc, mà nói cách khác, đó chỉ là những tên thợ săn đang đi săn tìm thức ăn mà thôi.
Anh cũng đột nhiên hiểu ra, ở Vùng Đất Đỏ này, cho
dù là đất bên ngoài thành hay là máu loãng trong thành đều từ đâu mà đến, nhiều người như vậy cần phải ăn thịt người để sống, vậy nên số lượng cần thiết đương nhiên là khổng lồ không gì sánh được, vì vậy “căn thức ăn” tương ứng thải ra đương nhiên cũng sẽ nhiều đến mức không thể nào tưởng tượng
nổi.
Chẳng trách vùng đất này lại bị gọi với cái tên Cấm
địa tử vong.
Nhưng phàm là người đã từng đến đây quả thực đều rất khó có thể còn sống mà bước ra ngoài trước một đám người khỏe mạnh cường tráng đang đói
khát này.
Người ở đây dường như cũng không cùng hung cực ác, không phân biệt tốt xấu liền trực tiếp giết người như trong tưởng tượng, mà bọn họ cũng chỉ là để sinh tồn, để kiếm ăn, nhưng ở một góc độ khác, ít nhất là cách làm của bọn họ được gọi là "cùng hung cực ác".
Tất cả mọi thứ bây giờ dường như đã hoàn toàn
sáng tỏ và rõ ràng.
“Nhưng ta vẫn còn một thắc mắc." Ông lão nhíu
mày.
Hàn Tam Thiên nhìn về phía ông lão, thấy lông mày của ông ta đang nhíu chặt lại, có vẻ như anh cũng đoán được ông lão muốn hỏi cái gì.
Kỳ thật đây cũng là Hàn Tam Thiên muốn hỏi, cho nên nghĩ đến đây, anh không khỏi đưa mắt trực tiếp nhìn về phía Tiểu Xuân Hoa giống như ông lão.
So với sự ngập ngừng do dự lúc trước, lần này Tiểu Xuân Hoa hiển nhiên không còn chút do dự nào:
“Các ngươi cứ hỏi đi."
“Toàn bộ Ma Vân Quỷ Thành của các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Thế giới dưới lòng đất được chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, tổng cộng có ít nhất là khoảng
40 nghìn người." Tiểu Xuân Hoa gần như không cần suy nghĩ đã trả lời: “Tuy nhiên, đây chỉ là tính bình quân, bởi vì mấy khu khác ta không có tư cách tiến vào, chỉ có thể dựa theo tình hình tổng thể của khu bọn ta để tính đại khái.”
“Hơn 40 nghìn người?" Ông lão hiển nhiên là vô cùng nghi hoặc với con số này, khó hiểu nhìn về
phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không có chút phản ứng nào, ngược lại trong lòng anh con số 40 nghìn tuy rằng quả thực rất nhiều, nhưng tuyệt đối chỉ là phần nổi của
tảng băng chìm.
Về phần tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy, nguyên nhân cũng cực kỳ đơn giản.
Hiện tại những người mà bọn họ gặp đều là những nhóm người lao động, đều là tầng lớp dưới chót mà thôi.
Vậy nên, đã có tầng dưới thì chắc chắn phải có tầng
trên.