Đây là do sau khi ngâm nước lâu ngày khiến cho sàn xe trở nên rỉ sét, lại bởi vì thường xuyên gặp nước nên bề mặt bóng loáng, vì vậy mới xảy ra trường hợp này.
Xe này dài chừng 2 thước và rộng khoảng 80 phân,
có hơi lớn.
Advertisement
Nhưng khi ở trước mặt bốn người đàn ông to lớn.
này nó lại trở nên nhỏ bé vô cùng.
Bốn người kia một đường đi tới, đến gần bếp lò mới dừng lại, thấy Hàn Tam Thiên cùng những người khác cũng đang đứng ở đây, bốn người họ lúc này mới vội vàng quỳ xuống: “Gặp qua các vị khách
quý.”
“Chúng tiểu nhân không biết các vị khách quý ở đây nên đã lỗ mãng, tiểu nhân lập tức đi ngay!" Nói xong, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đứng dậy chuẩn bị kéo xe rời đi.
Tiểu Xuân Hoa liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một
cái, thấy anh gật đầu liền tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Bốn người các ngươi chớ đi."
“Khách quý có gì sai bảo?" Bốn người cung kính quay đầu lại, lễ phép nói.
"Vị khách quý này chỉ đến để xem chúng ta làm việc như thế nào, các ngươi đi như vậy thì ngài ấy xem cái gì?" Tiểu Xuân Hoa nhẹ nhàng nói.
Bốn người nghe vậy liền quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên là có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ tới Hàn Tam Thiên là khách quý của Quỷ Tôn, dường như loại kinh ngạc này có vẻ hợp tình hợp lý.
Bọn họ nghĩ nghĩ một lúc, cũng không nói thêm cái
gì.
"Các ngươi cứ làm việc bình thường đi, đừng vì khách quý mà ảnh hưởng đến tiến độ của các ngươi, dù sao thì nếu như để quá giờ, các ngươi biết..." Tiểu Xuân Hoa nói đến đây cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng hiển nhiên là bốn người này đều biết rõ nếu như quá giờ thì sẽ có kết cục như thế nào, lập tức bị dọa tới nỗi sửng sốt, sau đó đồng loạt cúi đầu chào Hàn Tam Thiên: “Đa tạ khách quý đã bao dung, chúng tiểu nhân...... chúng tiểu nhân phải đi làm việc rồi."
Nói xong, bốn người đứng dậy đi về phía bếp lò.
Tiểu Xuân Hoa cũng thuận thế dẫn bốn người Hàn Tam Thiên đứng lui sang một bên, giữ một khoảng cách nhất định với bếp lò lớn, nhưng cũng không cản trở bốn người bọn họ làm việc.
Thấy đám người Tiểu Xuân Hoa tránh sang một bên, bốn người kia quen tay hay việc tiếp tục đẩy xe vào, sau đó phân công rõ ràng công việc.
Một người đẩy xe đi đến bên cạnh bếp lò, một người lấy ra một cái thang dài gác lên bếp, chiều dài đúng bằng chiều dài của bếp.
Một người khác cầm đến một chiếc móc sắt lớn đầu rất sắc nhọn, thậm chí còn nhìn thấy hàn quang sắc lạnh lóe lên.
Sau khi đưa chiếc móc cho người cuối cùng, tên này và người lấy thang liền cùng nhau giữ vững phần dưới của cái thang, còn người cuối cùng kia thì cầm theo móc sắt leo lên thang đi tới đỉnh lò.
Khi người này thả móc sắt vào trong nước, trong lò liền lập tức bốc lên một cỗ nhiệt khí, đồng thời còn vang lên từng trận tiếng nước.
"Ào ào!”
Hắn cầm móc sắt dùng lực kéo lên, tiếng nước vang lên ào ào, sau đó một vật dài dài bọc trong túi bị hắn trực tiếp lôi ra khỏi lò.
Cái thứ kia vừa được kéo lên, dòng nước sôi trào trên bao liền không ngừng ào ào rơi xuống, bắn đầy
ra khỏi cạnh lò.
“Đây là cái gì vậy?" Xuyên Sơn Giáp cau mày, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cái thứ đang treo trên
móc.
Bên ngoài thứ này được bọc bằng một chiếc túi, nhìn không rõ lắm cụ thể bên trong là cái gì, nhưng nước trào ra khi cái bao này bị kéo lên khiến cho
mấy người lúc này nghẹn họng nhìn trân trối.
Màu đỏ như máu.
Hơn nữa màu sắc còn vô cùng đậm, thậm chí nhìn không khác gì máu thật.
Rầm!
Gần như cùng lúc đó, người đàn ông kia liền dùng sức ném mạnh, thứ trên móc trực tiếp bị ném thẳng lên xe đẩy trong nháy mắt.
Cùng với tiếng rầm vang dội, chiếc túi kia cũng bị vỡ ra, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy thứ bên trong......