Dáng vẻ này nào có giống như Hàn Tam Thiên và những người khác vì tò mò nên muốn đến xem cái bếp lò, mà rõ ràng là lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra
công việc.
Thấy người nào người nấy đều tươi cười chào đón mình, khuôn mặt Hàn Tam Thiên liền tràn đầy bất đắc dĩ, cũng không tỏ vẻ ta đây một chút nào. Thấy bọn họ nhìn mình với vẻ nghi hoặc, Hàn Tam Thiên cũng nở nụ cười tỏ ý xin lỗi, tỏ rõ rằng anh chỉ tới đây nhìn một chút, bọn họ cũng không cần phải hành lễ như vậy.
Advertisement
Một lúc sau, sau khi xen qua tầng tầng lớp lớp đám người, nhóm bốn người từ từ đi đến trước lò.
1
Nhiệt độ rất cao, có thể nghe thấy được tiếng nước bên trong đang sôi lên ùng ục, thậm chí khiến cho bốn người cảm thấy nghi hoặc chính là, trong không khí còn tràn ngập một mùi hương vô cùng kỳ
quái......
Mùi hương này thực sự rất kỳ quái.
Mùi này có chút thối, cái loại thối này giống như có ai đó đang dùng dầu thải để rán những miếng thịt
ôi thiu vậy.
Nhưng trong mùi thối lại ẩn chứa một mùi thơm nhè
nhę.
Về tổng thể thì có hơi nhức não.
“Đây là cái mùi kỳ quái gì vậy?" Xuyên Sơn Giáp hít
hít mũi, không nhịn được buồn bực nói.
Hàn Tam Thiên không trả lời, anh lần theo mùi hương kia từ từ tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra nơi có mùi nặng nhất vậy mà lại là vách lò bên cạnh anh.
Điều này chứng minh rằng mùi vị kỳ quái này đều tỏa ra từ bếp lò trước mặt.
“Bên trong đó rốt cuộc là cái gì vậy?" Hạ Vi không khỏi kỳ quái nhìn về phía Tiểu Xuân Hoa.
Tiểu Xuân Hoa cười nhẹ không trả lời, ngược lại còn nhìn về phía Hàn Tam Thiên đang đứng bên cạnh rồi hỏi anh: “Các người đi từ phía rìa của Vùng Đất Đỏ một đường đến đây thì hẳn là cũng biết mảnh đất này cằn cỗi bao nhiêu đúng không?"
Đôi mày liễu của Hạ Vi hơi hơi nhíu lại nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao thì bốn người bọn họ một đường đi tới đây thực sự có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Vùng Đất Đỏ này.
cũng không thể gọi là cằn cỗi, chỉ có thể gọi là đất cằn sỏi đá thôi.
Đó thực sự là một nơi ngay cả một sợi lông cũng không có, ngoại trừ cát thì cũng chỉ là cát.
"Nếu đã cằn cỗi, vậy thì các ngươi không có thắc mắc gì khác sao?" Tiểu Xuân Hoa cười khổ nói.
Thắc mắc khác?
Hiển nhiên là lời của Tiểu Xuân Hoa đang ám chỉ gì đó, vậy nên thành thật mà nói Hàn Tam Thiên cũng không vội vã trả lời, mà ngược lại trong đầu nhanh chóng nghĩ xem Tiểu Xuân Hoa rốt cuộc muốn hỏi
cái gì.
Nhưng cằn cỗi thì có thể sinh ra những thắc mắc gì
đây.
Hàn Tam Thiên nghĩ đi nghĩ lại nhưng không trả lời được, ngược lại Xuyên Sơn Giáp bên cạnh con bà nó giống như là uống phải thuốc kích thích, mở miệng ra hỏi một đống câu.
Nhưng hiển nhiên là những câu hỏi này gần như không có câu nào Tiểu Xuân Hoa muốn.
Vừa suy nghĩ vừa nghe Xuyên Sơn Giáp liên tục bị PASS, tư duy của Hàn Tam Thiên ngày càng mở rộng, ánh mắt cũng tình cờ liếc qua đám đông vẫn đang bận rộn ở kia như cũ.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên dường như nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tiểu
Xuân Hoa: "Dân dĩ thực vi thiên, cho dù là yêu hay ma, là người hay thần thì dù sao cũng cần phải ăn một thứ gì đó."
Nghe thấy những lời này, Hạ Vi cũng đột nhiên hiểu
ra.