Hàn Tam Thiên giơ tay ngăn Xuyên Sơn Giáp lại, sau đó nhìn người phụ nữ kia, ra hiệu cho nàng ta tiếp tục.
"Đám cẩu binh kia chẳng qua chỉ là một lũ lâu la mà
thôi, những kẻ thực sự lợi hại chính là...." Người phụ nữ nói đến đây thì không muốn nói tiếp nữa: “Các ngươi không giết ta, ta rất cảm kích. Vì để trả ơn, ta khuyên các ngươi hãy quay trở về đường cũ,
tuyệt đối đừng đi vào bên trong Ma Vân Quỷ
Advertisement
Thành."
"Vậy nếu chúng ta nhất định phải vào thành thì
sao?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Người phụ nữ nghe vậy liền liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái, chua xót nói: “Các ngươi có biết tại sao ở đây lại có mai phục không? Bao nhiêu năm qua, có biết bao vị cao nhân muốn đi qua nơi này, cũng giống như các ngươi đánh bại vô số đám cẩu binh đếm mãi không hết."
“Nhưng kết cục cuối cùng của bọn họ, các ngươi có biết là gì không?"
Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp bốn mắt nhìn
nhau, lắc lắc đầu.
“Từ trước tới nay chưa từng có ai rời khỏi Ma Vân Quỷ Thành." Người phụ nữ nói đến đây, ánh mắt có hơi phức tạp.
"Loại thành phố địa ngục như thế này, phức tạp và đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của các
ngươi."
"Đám cầu nhân kia chỉ là một công cụ săn bắn mà
thôi, giống như chó săn mà bọn họ nuôi vậy."
“Từ nơi này quay trở về đường cũ, nếu như các người may mắn thì có lẽ sẽ miễn cưỡng tránh được một kiếp. Nhưng mà phải nhanh lên, bởi vì từ khi các ngươi đặt chân đến đây thì đã bị bọn chúng
nhắm tới rồi."
"Nếu không chỉ một lúc nữa thôi, tất cả đám cẩu nhân bên ngoài thành sẽ tập trung lại đây, còn người trong thành thì....” Nói đến đây, người phụ nữ nhìn về phía công thành sâu thẳm, trong mắt
tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Có khoa trương đến vậy không? Định dọa ông đây chắc?" Xuyên Sơn Giáp khinh thường nói.
Hàn Tam Thiên xua xua tay, nhìn về phía người phụ nữ kia rồi nói với Xuyên Sơn Giáp: “Ta tin tưởng nàng ta."
ILI
Dọc theo đường đi thi cốt không ngừng đã nói rõ được một số vấn đề, hai là khi đi về phía trung tâm
Vùng đất đỏ, cũng chính là nơi này, liền có một bức
tường giống như rãnh trời chặn.
Cực kỳ giống như là thả lưới giữa sông, lùa cá vào trong rồi sau đó từ từ thu lưới.
Nếu như là cá to, khó thu phục thì lưới sẽ rách, cá liền chỉ có thể thuận theo lỗ hổng duy nhất bơi vào.
Nhưng một khi đã bơi vào thì sợ rằng nguy hiểm lớn hơn còn đang chờ đợi cá tự chui đầu vào lưới.
Điều này phù hợp với những gì Hàn Tam Thiên đã
dự đoán, cũng phù hợp với những gì người phụ nữ
trước mặt anh đang nói.
Vậy nên Hàn Tam Thiên mới tin tưởng những lời của
nàng ta.
“Có muốn làm một vụ mua bán không?" Hàn Tam Thiên nhìn về phía người phụ nữ, cười nói.
Người phụ nữ sửng sốt, không biết Hàn Tam Thiên có ý gì: "Ý của người là gì?"
“Sau khi xong việc, ta đảm bảo người sẽ an toàn rời khỏi nơi quái quỷ này và sống một cuộc sống thoải mái tự do tự tại, người thấy thế nào?"
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, người phụ nữ rõ ràng là hơi sửng sốt, thoải mái thì nàng ta không có hứng thú, nhưng mà tự do tự tại ư?
Sao nàng ta có thể không khao khát được cơ chứ? Nàng ta mỗi giờ mỗi khắc đều mơ, đều muốn mơ được giấc mơ như vậy.
Nhưng hiện thực thường trái ngược với những giấc mơ, thậm chí còn khiến cho hiện thực của nàng ta đau đớn hơn gấp bội.
“Vậy người muốn ta làm gì?" Người phụ nữ hỏi
ngược lại.