Xoay người bay đến trước người nữ nhân kia chặn lại, móng vuốt của Tê Tê liền trực tiếp bóp lấy cổ của nữ nhân kia đưa nàng giơ lên: "Con mẹ nó ngươi, ta thấy người đáng thương, có lòng tốt cứu
ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn."
Nữ nhân kia bị bóp khó chịu, cả khuôn mặt đỏ lên, hai tay đổi mạng giữ lại cần cổ của mình giãy giụa, hai chân cũng ở trên không đá lung tung, một đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn chằm chằm Tê Tê, có sợ hãi đối với tử vong, cũng có cầu xin tha thứ đối với Tê Tê...
Advertisement
"Đi chết đi, tiện nhân." Tê Tê không thương hại chút nào, trong tay đột nhiên khẽ động, liền muốn bóp nát cổ của nữ nhân này.
Nhưng vừa dùng lực, một đạo hắc ảnh hiện lên, một cái tay khoác trên tay lên Tê Tê.
n
Tê Tê sững sờ: "Tam Thiên?"
"Thà nàng." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt mà nói.
"Thả nàng?" vừa nghe đến câu này, cả người Tê Tê
đều hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không, chẳng qua, cho dù không nghe lầm, hắn cũng không nguyện ý bỏ qua cho nữ nhân âm độc đã kích thích hắn và Hàn Tam Thiên có mâu thuẫn, đồng thời để hắn ngốc đến mức khóc: "Không được, hôm nay không giết tiện nhân kia, ta khó tiêu
lửa giận trong lòng."
"Giết nàng thì có thể tiêu trừ lửa giận của ngươi
sao?" Hàn Tam Thiên vỗ vỗ tay Tê Tê: "Thả năng xuống đây đi, nàng cũng là bị ép buộc."
"Người gài bẫy người là một người khác hoàn toàn."
"Thế nhưng mà..." Tê Tê không có cam lòng.
"Ngươi không phải đã nói sẽ nghe ta sao?" Hàn Tam Thiên lẳng lặng nhìn qua hắn, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết.
Sau đó, Hàn Tam Thiên có chút tiến đến bên tai Tệ Tê, nhỏ giọng mà nói: "Nếu như chúng ta muốn còn sống rời đi nơi này, nữ nhân này không giết được."
Nghe nói như thế, Tê Tê lúc đầu có chút không tình nguyện đột nhiên ngẩng đầu, một mặt khiếp sợ nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Mặc dù Hàn Tam Thiên ngoài mặt nhẹ nhàng như
mây khói, nhưng lúc này Tê Tê mới ngạc nhiên phát hiện, trong mắt Hàn Tam Thiên che kín mây đen.
Đây là làm sao rồi?
Hàn Tam Thiên thở dài một tiếng, sau đó trong tay khẽ động một cái, người phụ nữ nằm trong tay Xuyên Sơn Giáp đã được thả ra, nàng ta mệt mỏi ngã xụi lơ xuống đất, hiển nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi về ranh giới giữa sống và chết khi nãy.
“Những người vừa rồi là ai vậy?" Hàn Tam Thiên nhìn về phía nàng ta, nhẹ giọng hỏi.
Nghe thấy những lời của Hàn Tam Thiên, người phụ nữ hiển nhiên có hơi do dự.
“Tốt nhất là người nên thành thật trả lời, nếu không bây giờ ta sẽ tiễn người về với tây thiên" Xuyên Sơn
Giáp lạnh lùng nói.
Xuyên Sơn Giáp vừa mới dứt lời, người phụ nữ kia
lập tức sợ tới mức run rẩy, vội vàng ngẩng đầu lên nói: “Bọn chúng là đám cẩu binh của Ma Vân Quỷ Thành."
“Ma Vân Quỷ Thành?" Hàn Tam Thiên khẽ cau mày.
"Từ cổng thành kia đi vào chính là Ma Vân Quỷ Thành" Nàng ta chỉ chỉ công thành trước mặt: “Đó là thành phố duy nhất của Vùng Đất Đỏ, cũng là con đường bắt buộc phải đi qua mới có thể đến được Vùng Đất Đỏ"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
Người phụ nữ kia liền nói tiếp: “Nhưng ta cũng không biết dùng từ “thành phố" này có thích hợp hay không, bởi vì nó vừa là một thành phố, đồng
thời cũng là vùng đất ma quỷ ăn thịt người không nhả xương."
"Hừ, có thể có bao nhiêu ma quỷ có chứ? Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi mà thôi." Xuyên Sơn Giáp nghĩ đến đám cẩu nhân kia, trong lòng lập tức
tràn ngập khinh thường.