Xung quanh tối đen như mực, nhưng trong bóng tối mịt mù vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bầu không khí xung quanh tràn ngập một luồng khí thể kỳ quái, luồng khí thể này ẩn nấp bên trong bầu không khí, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không thể nào nhìn thấy được.
Mà trái lại, nếu như để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra bầu không khí ở nơi đây gần như là đều tràn ngập loại khí thể này.
“Đây là đâu? Là trong bụng con ác thú đó sao?” Hàn Tam Thiên cau mày, sau đó thử vận chuyển năng lượng bay đi thăm dò không gian xung quanh mình.
Nhưng cho dù năng lượng đã tỏa ra nhiều tới nỗi khiến Hàn Tam Thiên vô cùng mệt mỏi, anh vẫn không thể nào bay đến rìa của không gian này.
“Chết tiệt, bụng của con ác thủ này lớn như vậy sao?” Với tốc độ của Hàn Tam Thiên, cho dù dưới tình huống năng lượng không đủ thì vẫn còn có thân pháp, tốc độ vẫn sẽ rất nhanh, nhưng từ nãy đến giờ, Hàn Tam Thiên ước tính theo diện tích của vùng đất Khốn Long, ít nhất là anh đã bay từ đầu đến cuối vùng đất này rồi, thậm chí là đã bay đi bay lại hai lần.
Nhưng điều nằm ngoài sức tưởng tượng của Hàn Tam Thiên là cho dù đã bay lâu như vậy nhưng anh vẫn không thể bay tới rìa bụng con ác thú.
Vốn dĩ Hàn Tam Thiên muốn thử lại lần nữa, nhưng năng lượng của Long Tộc Chi Tâm không được đầy đủ, hơn nữa nơi này cũng vô cùng kỳ lạ, từ sau khi đến đây, năng lượng của Hàn Tam Thiên không ngừng bị tiêu hao.
“Cái đệt, chẳng lẽ ta thực sự bị con ác thủ này ăn sạch rồi tiêu hóa thành phân sao? Không đúng, con ác thủ này chỉ ăn chứ không nhai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên vô cùng chán nản.
Nếu đúng là như vậy thì quả thật là tính tương tổn không lớn, nhưng mà cũng nhục nhã quá đi mất!!!
“Ma Long, nếu người còn chưa chết thì mau ra đây cho ta.” Hàn Tam Thiên không muốn bay nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, cả người bước vào trạng thái thiền định.
“Chết tiệt, ngươi cũng thực sự quá rác rưởi, vậy mà lại trực tiếp bị một con ác thú nuốt vào trong bụng.” Hồn của Ma Long rất nhanh đã đáp lại.
“Chết tiệt, hay là người thử ra tay nhé? Con ác thủ này đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm ta muốn giết, ông đây vừa vụng rìu một phát, không ngờ nó chẳng những không bị gì mà còn cắn ngược lại ta, ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng không có.” Hàn Tam Thiên buồn bực nói.
Mặc dù phần lớn nguyên nhân là do bản thân anh bất cẩn, nhưng Hàn Tam Thiên cũng phải thừa nhận rằng, trình độ hung dữ của con ác thủ này còn lớn hơn nhiều so với bản thân anh.
“Con ác thú này quả thực vô cùng hung mãnh, nói thật thì, Ma Long ta đây mặc dù đã từng tung hoành ngàn dặm, nhưng cũng phải kiêng kị nó 3 phần." Hồn của Ma Long gật gật đầu nói.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Ý của ta là, ta cũng không hiểu biết gì về con ác thú này, vì vậy cũng không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn này.”
“Vấn đề là ta cũng không biết rõ, ta cũng có bị nó nuốt chửng đâu. Ta chỉ nghe nói rằng con ác thú này thực ra là được hình thành từ khí hỗn độn, những cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả.”
Khí hỗn độn sao?
Chẳng lẽ những khí thể ẩn nấp bên trong bầu không khí mình nhìn thấy lúc nãy chính là khí hỗn độn?
“Khí hỗn độn chính là khí tức nguyên thủy nhất của đất trời, cho nên vô cùng mạnh mẽ, có thể sinh ra vạn vật, cũng có thể cắn nuốt vạn vật.”
Hàn Tam Thiên bừng tỉnh gật gật đầu, xem ra những khí thể đó thực sự là khí hỗn độn, chúng tồn tại bên trong bụng của con ác thú này, cắn nuốt vạn vật, biến vạn vật trở thành khí hỗn độn, mà những khí hỗn độn này cũng không ngừng cung ứng cho con ác thủ.
Vì vậy con ác thú này có thể cắn nuốt cả thiên hạ, nhưng không bao giờ tiêu hóa được bất cứ thứ gì.
“Ta hiểu rồi.” Hàn Tam Thiên đột nhiên gật đầu nói.
Sau khi hiểu được điều này, Hàn Tam Thiên cũng hiểu ra tại sao năng lượng của mình lại liên tục bị xói mòn khi bay trong bụng con ác thú.
Thậm chí Hàn Tam Thiên còn có thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với điều gì sau khi năng lượng trong cơ thể hoàn toàn bị mất đi.
Đó chính là cơ thể của anh cũng sẽ bị dòng khí hỗn độn này hòa tan.
Lúc này, bên ngoài cơ thể con ác thú.
Vào thời khắc quan trọng, đám người Phù Mãng nhờ có Lân Long kịp bay lên trời, đúng lúc tránh được nguy cơ bị thương và mất mạng.
Nhưng Lân Long vẫn chưa lành vết thương, lần này lại còn phải chở rất nhiều người, vậy nên chỉ kiên trì được một lát đã rầm rầm ngã nhào trên mặt đất.
Nhưng cũng may là nhờ có một lát này, Lần Long đã bay được đến một nơi cách đó không xa, ít nhất là cũng khiến cho đám người Phù Mãng tạm thời thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
“Mẹ nó, cái chỗ chó chết tiệt này, chúng ta không tìm được Tô Nghênh Hạ mà lại tìm ra một con ác thủ thượng cổ, ngươi nói xem, chúng ta xui xẻo hay là may mắn đây?” Phù Mãng buồn bực mắng một câu.
Loay hoay lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được Tô Nghênh Hạ, cuối cùng lại đụng phải chuyện xui xẻo như vậy, nếu như Lân Long không phản ứng kịp, vậy thì hôm nay bọn họ đều phải chết ở đây, hơn nữa còn là một kiểu chết rất thảm.
Nhưng ngay khi Phù Mãng vừa mới mắng chửi xong, ở phía bên kia, con ác thú lại chép chép miệng, nhưng không lựa chọn đuổi theo đám người đang hoảng loạn chạy trốn kia mà bỗng hài lòng thỏa mãn quay đầu lại.
Đám người Phù Mãng mặc dù đã cách nó rất xa, nhưng phương hướng mà chúng đang đứng lại trùng hợp là hướng mà con ác thú
quay đầu lại, đám người thấy vậy tóc gáy cũng lập tức đứng thẳng,
những lời mắng chửi còn lại của - Phù Mãng trực tiếp nghẹn trong cổ họng.
“Cát đệt? Không phải chứ, nó nhìn trúng chúng ta sao?” Phù Mãng vội vàng nuốt nước miếng một cái, sợ hãi tới nội khuôn mặt trắng bệch.
Nó điên rồi sao? Bên đó nhiều người như vậy mà lại không đuổi theo, nhìn chằm chằm vào nhóm bọn họ làm cái quái gì. Nhưng nhìn trúng thì chính là nhìn trúng, không thể nào thay đổi suy nghĩ của nó được, vì vậy cho dù sợ hãi đến đâu thì Phù Mãng cũng phải cầm vũ khí lên, run rẩy làm tốt tư thế phòng ngự.
Nhưng đúng lúc này, bàn chân trước con ác thú hơi uốn cong, tạo thành tư thế tấn công.
Grào!
Cơ thể to lớn con ác thú đột nhiên bắn ra!