“Ưm, Áo Thế này, người của Lục gia ta mà Hàn Tam Thiên cũng không vừa ý, thì làm sao có thể nhìn trúng những người phàm phu tục tử của Áo gia người chứ.” Lục Vô Thần lạnh lùng đáp.
“Qua thật Lục Nhược Tâm rất xinh đẹp, điểm này lão phu ta không hề phủ nhận. Nhưng người xưa cũng đã nói rằng, mỗi người đều có mỗi sở thích khác nhau, không ai giống ai. Huống hồ, Lục gia có Lục Nhược Tâm, không có nghĩa là Áo gia tạ không có mỹ nhân nào.” Áo Thế đáp.
“Nực cười, Áo gia các ngươi có ai chứ?” Lục Vô Thần không nhịn được liền thốt lên.
Những lời nói này vừa dứt, khiến sắc mặt Áo Thế có chút không hài lòng, lập tức hướng mắt nhìn về phía đệ tử Hải Vực Dũng Sinh, cô gắng tìm kiếm.
“Vậy ta thì sao?”
Lúc tất cả mọi người cùng với Áo Thế đưa mắt tìm kiếm mỹ nhận trong đám Hải Vực Dũng Sinh, liền có một người đứng ra.
Làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp như tiên.
“Cố Du?” Tiên Linh sự thái đứng gần đó đưa mắt nhìn về phía người vừa phát ra tiếng nói, bất giác vô cùng kinh ngạc.
Bản thân là nghĩa nữ của Áo gia, mặc dù nhan sắc không thể so bì được với Lục Nhược Tâm, nhưng nếu đem ra so sánh với người bình thường cũng được xem là cực phẩm, cộng với khí chất xuất thần, thực tế là người tình trong mộng của biết bao nam nhân trong thiên ha.
Nếu như có một ngày trong thiên hạ có bảng danh sách thứ hạng các mỹ nhân, Lục Nhược Tâm đứng thứ nhất, Tần Sương đứng thứ hai, còn Cố Du chắn chắn xếp vị trí thứ ba.
Nhưng thân phận của cô ta...
Người Dược Thần Các đều hiểu, người của Áo gia cũng hiểu rõ, ngay cả người của Đỉnh Lam Sơn hay bất cứ ai cũng đều biết.
Cô ta chính là tân nương của Diệp Cô Thành.
“Phu nhân..."
Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy gượng gạo đến nổi không thốt nên lời, trong giờ phút này, trong hoàn cảnh này mà vợ hắn lại...
Chỉ là hắn giơ tay kéo nhẹ Cố Du nhưng cô ta hoàn toàn không để ý đến hắn, hướng về phía trước mà bước tới.
Nhìn thấy là Cố Du, Lục Nhược Hiện sững sờ một lúc, quả thật hắn từ trước đến nay đều luồn ái mộ Cố Du, chỉ vì do sự cạnh tranh của hai nhà nên không có cơ hội tiến tới.
Hắn đã từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày dẫn bình tiêu diệt Hải Vực Dũng Sinh, mang Cố Du về Lam Sơn làm thê thiếp. Chỉ là chưa từng nghĩ đến, cục diện thay đổi, sau đó Cố Du bị gã cho tên cặn bã Diệp Cô Thành.
Sau khi sửng sốt, Lục Nhược Hiện liền cười lớn lên: “ Ha ha ha ha, Áo lão gia, không phải là ông nội ta nói gì người, nhưng đây chính là sự thật. Áo gia các người quả thật không hề có mỹ nhân nào, liền đem một người phụ nữ đã có chồng ra, người là đang mĩa mai Hàn Tam Thiên không xứng hay là cho rằng hắn vì thiếu thốn mà chọn càng.”
Những lời của Lục Nhược Hiên đột nhiên khiến cho Lục Vô Thần và tất cả các đệ tử buồn cười, không ít người còn cho rằng Áo gia không có liêm sĩ.
Sắc mặt Áo Thế tái đi, lời nói của Lục Nhược Hiên như xoáy thẳng vào trái tim của hắn, không chỉ khiến sắc mắt hắn trở nên khó coi, hại câu cuối cùng như muốn trực tiếp chặn đường lui của Hàn Tam Thiên.
Nếu như Hàn Tam Thiên muốn ở bên cạnh Cố Du, đây không phải sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ sao?
“Cô Dụ, ngươi chạy ra đây làm gì?” Áo Thế bất mãn thốt lên một câu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Du thoáng qua không hề có một chút dao động gì, hướng về phía Ảo Thế hành lễ, xong liền quay sang Lục Vô Thần cuối đầu xuống, rồi ngưởng đầu nhìn về phía Hàn Tam Thiên, không một chút ngại ngùng mang gương mặt tuyệt sắc của mình cho Hàn Tam Thiên ngắm nghía.
“Cố Du mặt dù bị gả làm vợ cho người khác, điều này là thật, ta không hề phủ nhận. Nhưng từ khi thành hôn với Diệp Cô Thành cho đến nay, vẫn luôn thủ thân như ngọc, chưa hề làm gì bậy bạ, đến bẫy giờ vẫn còn trong trắng, nếu như Hàn Tam Thiên huynh không chê bai, Cố Du sẽ lập tứ phá giải hôn ước, từ nay về sau nguyện một lòng với Hàn Tam Thiên huynh, có nhật nguyệt chứng giảm.” Dứt lời, lập tức dụng bàn tay lên mà thề thot.
Những lời này đều khiến cho tất cả kinh ngạc.
“Chết tiệt, đã kết hôn lâu như vậy, nhưng Diệp Cô Thành và Cố Du lại chưa xảy ra chuyện gì."
“Ha ha, tên Diệp Cô Thành này bình thường ngông cuồng, kiêu ngạo như vậy, bây giờ ngay cả cô vợ mới cưới cũng không động vào, hơn nữa còn bị người ta cắm sừng.”
Nghe thấy những lời nhạo báng, Diệp Cô Thành chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất. Hắn trước đây kiểu ngạo, tự cao tự đại, lúc này tất cả tồn nghiêm đều bị người khác giẫm đạp dưới chân, vô cùng nhục nhã.
Hàn Tam Thiên nghe tới đây, bất giác nhoẻn miệng cười.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Lục Nhược Hiên lập tức lên tiếng: “Nục cười, mặc dù người và Diệp Cô Thành chưa phải là vợ chồng thật sự, nhưng như vậy thì đã sao? Nhan sắc của người làm sao có thể so sánh với thiên kim của Lục gia, còn không biết tự lượng sức mình mà dám đứng ra nói những lời ngu ngốc này.”
Cố Du không hề tức giận, chỉ dùng ánh mắt quét về phía Lục Nhược Tâm, sau đó ngước nhìn Hàn Tam Thiên nói: “ Cô Du mặc dù không
xinh đẹp như Lục tiểu thư, nhưng mà Cô Du có thể nắm bắt được thứ bên trong trái tim của Hàn Tam Thiên, đúng không Hàn công tử?”
“Ta khinh.” Lục Nhược Hiên không kiềm chế nổi mà thốt lên: “Những lời
người nói thật sự ngu ngốc? Vừa mới thừa nhận không xinh đẹp bằng
người của Lục gia ta, rồi lại nói giỏi hơn người của Lục gia trong việc
nắm bắt trái tim của Hàn Tam Thiên.
Sao nói chuyện lại có thể mâu thuẫn như vậy chứ?”
Đối mặt với những lời nói này,
gương mặt Cô Du lại vô cùng điểm tĩnh, chỉ mỉm cười: “Những lời nói này hoàn toàn không mâu thuẫn
nhau. Lục công tử, ngươi không cần vội vàng như vậy, chỉ cần ngươi bình tĩnh lại liền có thể hiểu ra. Đương nhiên, Cô Du cũng có thể nói cho ngươi biết.”
“Bởi vì Cô Du là vợ của Diệp Cô Thành, chơi đùa với vợ của kẻ thù không phải càng thú vị hơn sao?
- -----------------