Ngay khi câu hỏi của Hàn Tam Thiên hướng về phía của Lục Nhược Tâm, lập tức Lục Nhược Tâm trở thành tâm điểm chú ý.
Nhưng đối với câu hỏi của Hàn Tam Thiên, trái tim Lục Nhược Tâm đập nhanh hơn một nhịp,
Thả người sao?
Nếu không thả, dựa vào tình hình của Hàn Tam Thiên lúc này, ông nội cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù tương lai sau này của Lục gia do cô nắm giữ, nhưng trước khi nắm giữ nó thì không thể không giải quyết chuyện này được.
Vị thế chân thần Lục gia nếu như mất đi, thì kết quả phải đối mặt sau này chính là Phù gia sẽ dẫn trước. Đến lúc đó, Lục gia sẽ bị các thế lực thù địch và các nhà khác ra sức tấn công, rơi vào hoàn cảnh sa cơ thất thế, đừng nói đến việc Lục Nhược Tâm có thời gian muốn làm chuyện gì thì làm, thì cục diện rối rắm của Lục gia cũng khiến cô mệt mỏi, không có thời gian để lo chuyện khác.
Nhưng nếu như thả người.
Lục Nhược Tâm cam tâm sao?
Cô ta đưuong nhiên không cam lòng, vốn dĩ đã tốn bao nhiều công súc để lập nên kế hoạch như vậy, từng bước từng bước mới có được như ngày hôm nay, liền trong phút chốc mà hủy hoại như vậy, cô ta có thể cam tâm sao?
Có lẽ, trước khi gặp tên tiểu tử Hàn Tam Thiện này, Lục Nhược Tâm không hề gặp phải những tình huống bắt đầu lại nào, thậm chí cô chưa từng gặp phải bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào. Nhưng sau khi gặp Hàn Tam Thiên, thì cục diện trở nên buồn tẻ, mặc dù nó đã được tạo nên một cách hoàn hảo, nhưng Hàn Tam Thiên lại bí ẩn hệt như việc mở hộp ma thuật pandora, tham vọng ngày càng không thể ngăn cản nổi.
Bây giờ, sức mạnh của Hàn Tam Thiên đã lớn lên như vậy, khiến cho chiếc hộp ma thuật này ngày càng hấp dẫn.
Có được điều này, kế hoạch của Lục Nhược Tâm ít nhất có thể thành công sớm hơn dự định là mười năm, thậm chí là hai mươi năm, hơn nữa mức độ thành công từ năm mươi phần trăm lên đến một trăm phần trăm.
Không ai có thể từ chối được sự cám dỗ lớn như vậy, mặc dù là biết được một nửa kết quả khác của thành công là dẫn đến thất bại mất mạng. Cám dỗ này rõ ràng vô cùng lớn.
Lục Nhược Tâm vẫn còn đang do dụ, nhưng những lời nói của Hàn Tam Thiên khiến tất cả mọi người đều dậy sóng.
“Lời nói đó của Hàn Tam Thiên là có ý gì? Cái gì mà trả lời hay là không trả lời?”...Chẳng lẽ Hàn Tam Thiền muốn cưới Lục Nhược Tâm?”
“Lục Nhược Tâm được xem là đệ nhất mỹ nhân của thế giới Bát Hoang. Xưa có câu nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu là ta ta cũng sẽ mong muốn cưới được Lục Nhược Tâm.”.
Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
“Người đàn ông có chỉ lớn, nhưng có được thiên hạ để làm gì? Không phải là vì mỹ nhân sao? Trước mắt xem ra, Lục gia thật sự có phúc.”
“Vị tiểu thư Lục gia này cũng thật là, đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Nhanh chóng đồng ý đi, cần phải biết rằng chỉ có đàn tốt mới hợp với bàn tay tài nghệ, mỹ nhân thì mới hợp với quân tử. Mặc dù xuất thân của Hàn Tam Thiên thấp kém, nhưng thành tựu đạt được như ngày hôm nay, rất xứng đáng với hai chữ anh hùng.”
Nhóm người bất giác nháo nhào lên.
Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các nghe thấy những lời bàn tán này, lập tức cảm thấy khó chịu. Cô Du vô cùng khẩn trương đưa mắt nhìn về phía Lục Nhược Tâm, muốn biết câu trả lời của cô ấy như thế nào.
Tất cả người của Đỉnh Lam Sơn cũng đều đưa ánh mắt phấn khởi liếc nhìn về phía Lục Nhược Tâm.
Nếu như có sự giúp đỡ của Hàn Tam Thiên, thiên hạ nhất định sẽ thuộc về đỉnh Lam Sơn.
“Ngươi còn ngây ngốc ra đó làm gì, nhanh chóng đồng ý với Hàn Tam Thiên đi.” Lục Nhược Hiên lúc này không kiềm chế được sự kích động trong trái tim, nhỏ giọng thôi thúc Lục Nhược Tâm.
Dựa vào kế hoạch của Lục Vô Thần, nếu như có thêm sự hỗ trợ của Hàn Tam Thiên, như vậy tương lai sẽ giúp Lục Nhược Hiền đánh bại thế giới, đến lúc đó thiên hạ sẽ nằm trong tay hắn, giấc mộng làm vua thiện cổ, nghĩ đến đây cũng khiến hắn vui vẻ khôn xiết.
Lục Nhược Tâm lạnh lùng quét mắt sang Lục Nhược Hiên, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ muốn nói với hắn, sở dĩ nguyên nhân Hàn Tam Thiên đấu với hai chân thần là do cô sao?
Nhưng mà nếu như không nói, mọi người ở đây đều sẽ hiểu lầm.
“Không đồng ý đúng không?" Hàn Tam Thiên hung hãn cử động cánh tay, lật bàn tay lại Thiên hỏa nguyệt luần xuất hiện, còn tay trái nắm thành quyền.
Tia lửa đỏ và tia điện tím quyện vào nhau, giống như đôi rồng bay ra khỏi biển hùng hồn quét ngang qua tất cả người của đỉnh Lam Sơn đang đứng ở dưới mặt đất.
Am!!!
Một tiếng nổ vang lên, hàng trăm người như bị thiên hỏa thiêu đốt và nguyệt luân nuốt chửng mà biến mất, và một hố đen khổng lồ xuất hiện ở trung tâm dưới mặt đất.
Những người gần đó bị dọa đến nổi mặt mày trắng bệt, mở mắt trừng trừng nhìn Hàn Tam Thiên, hệt như đang dùng ánh mắt cầu xin tha mạng, mong muốn Hàn Tam Thiên sẽ không tấn công bọn họ.
Hàn Tam Thiên lạnh lùng gần lên một câu: “Ta hỏi lại một lần nữa, có nói hay là không?”
"Ta..."
Am!!!
Cây rìu bên tay phải vung lên, một cây rìu khổng lồ dài khoảng mười mét, rộng khoảng năm mét nên xuống, lưỡi rìu Bàn Cổ trực tiếp chém xuống mặt đất, vô số đệ tử của Đỉnh Lam Sơn lập tức bỏ mạng một cách oan uổng.
“Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì? Hắn Tam Thiên anh tuấn như vậy, trên khắp thiên hạ còn ai sánh lại được với hắn? Nhanh chóng đồng ý với hắn đi.” Lục Nhược Hiền khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên, kìm chế không được mà hết lên.
Bên kia, Lục Vô Thần cũng đang vò đầu bứt tóc, từ từ đứng dậy, nhìn thấy vô số đệ tử dưới đòn tấn công của Hàn Tam Thiên lập tức biển thành tro bụi, tức giận tột độ.
Kể từ hàng vạn năm trước, đỉnh Lam Sơn đã tồn tại vô cùng lâu đời và mạnh mẽ trong thiên hạ, vậy mà bây giờ lại chịu sự nhục nhã lớn đến như vậy? Hệt như cá nằm trên thớt, tùy ý để người khác chém giết.
Nhìn thanh kiếm Huyền hoàng nằm trong tay, xong rồi Lục Vô Thần đưa mắt ngước nhìn về phía Áo Thế.
Sau khi Hàn Tam Thiên đánh bại Lục Vô Thần, Áo Thế từ trong sự tuyệt vọng như tìm thấy được tia hi vọng, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khác.
Cho dù uy quyền của Hải Vực Dũng Sinh không hề thua kém với Đỉnh Lam Sơn, nhưng trên thực tế Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn dẫm đạp lên cả hai bên.
Lúc này, nhìn thấy Lục Vô Thần nhìn về phía mình, Áo Thế liền gật đầu.
“Ta hỏi người thêm một lần nữa, ngươi có nói hay không?”
Lúc này, Hàn Tam Thiên lại nhấc rìu bàn cổ lên lần nữa, tiếp tục nhắm vào một nhóm đệ tử khác của Đỉnh Lam Sơn.
- Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh
sáng phản chiếu từ chiếc rìu lóe lên, đột nhiên hai luồng ánh sáng từ hai phía chiếu thẳng vào, ba luồng ánh sáng lập tức va chạm nhau trên không trung làm vang lên một tiếng nổ lớn.
Lục Vô Thần mang tất cả đệ tử bảo về phía sau lưng, Áo Thế cũng đứng phía trước để bảo vệ đệ tử Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh.
“Ông nội!”
“Áo lão gia.”
Tất cả mọi người lập tức phấn khởi trở lại, vội vã lên tiếng.
“Ta không sao.” Lục Vô Thần lắc đầu. Mặc dù bọn họ đã bị Hàn Tam Thiên đánh bại, thương tích đầy mình, nhưng đối với cơ thể là chân thần như họ mà nói, cũng không phải là vết thương chí mạng gì.
Đương nhiên, đó cũng không phải là vết thương nhỏ.
“Không sao. Các ngươi hãy lùi ra
phía sau.” Áo Thế lên tiếng đồng thời phất tay, so với Lục Vô Thần hắn bị thương nhẹ hơn nhiều, thứ
nhất lúc cứu Hàn Tam Thiên hắn không hề bị tiêu hao một chút sức lực nào, thứ hai hắn không hề bị đánh bại bởi chiêu thức mạnh mẽ nhất của Hàn Tam Thiên, cả người
miễn cưỡng mà nói chỉ là những vết thương nhỏ mà thôi.
“Hàn Tam Thiên.” Lúc này, Lục Vô
Thần gầm lên: “Cho dù người có thích Tâm nhi của ta, nhưng cũng không đến mức phải sử dụng cách này chứ? Lục gia ta dù gì cũng là danh gia vọng tộc trong thiên hạ, người có muốn cũng phải cưới hỏi đàng hoàng chứ.”
Lời nói mặc dù rất cứng cỏi nhưng câu nói lại toát nên ý nghĩa đang chiếu cố chứ không phải đang cảnh cáo Hàn Tam Thiên, muốn cưới Lục - Nhược Tâm không cần dùng đến vũ lực, chỉ cần danh chính ngôn thuận, Lục gia tuyệt đối không từ chối.
Những lời nói cứng cỏi vang vọng
của Lục Nhược Thần cuối cùng lại trở thành một câu nói đùa.
Khi những lời nói này vừa dứt,
gương mặt lạnh lẽo của Hàn Tam Thiên lập tức giương lên một nụ cười.
- -----------------