"Đây... đây rốt cuộc là như thế nào?” Lục Vô Thần kinh hoàng, ngước nhìn Hàn Tam Thiên một cách khó hiểu.
Hàn Tam Thiên đứng trên cao, cúi nhìn Lục Vô Thần: “ Trước khi gặp ngươi và Áo Thế, ta đã rất sợ, dù gì các người đều là chân thần, vì vậy trong lòng ta luôn mang cảm giác kính sợ.”
“Còn các người luôn xem thường một người phàm như ta, thậm chí còn cho rằng ta là phế vật. Sự khinh thường luôn phải trả giá, giống như việc người xem thường ta vậy.”
“Chúng ta xem thường người khi nào? Nếu như khinh bỉ ngươi, tại sao ta phải tốn nhiều công sức như vậy để cứu ngươi chứ?” Lục Vô Thần vô cùng khó hiểu hỏi.
Hắn ta chắc chắn rằng từ trước đến nay chưa từng xem Hàn Tam Thiên như một tên phế vật gì đó, thậm chí còn luôn xem Hàn Tam Thiên là cháu rể, chỉ cần Hàn Tam Thiện ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí hắn không ngần ngại biến Hàn Tam Thiên trở thành người mạnh thứ hai ở đỉnh Lam Sơn.
Một vị trí chỉ đứng sau người kế nhiệm Diệp gia, như vậy sao có thể gọi là coi thường, khinh bỉ Hàn Tam Thiên chứ?
Chỉ có điều là đột nhiên Hàn Tam Thiên gia nhập ma đạo, hơn nữa còn luôn tấn công Lục Nhược Tâm, khiến cho sự việc ngày càng nghiêm trọng, hắn không thể không hợp tác với Áo Thế để ra tay, trước mắt đã chạm đến thể diện và uy quyền của hắn nên phóng lao thì phải theo lao, điều này khiến hắn vô cùng khó xử.
Nhưng mà đây vốn dĩ không phải là chủ ý của hắn.
Vì vậy, đối với cách suy nghĩ của Hàn Tam Thiên, Lục Vô Thần vô cùng khó hiểu và cảm thấy ấm ức tột độ.
“Trong mắt ngươi, ta chẳng qua chỉ là một người để lợi dụng mà thôi, vì vậy nên mới ra tay cứu ta. Nhưng trong mắt các ngươi, Hàn Tam Thiên ta mãi mãi chỉ là một người hèn hạ, không cùng đẳng cấp, chẳng lẽ người dám phủ nhận điều này sao?”
“Bao gồm cả chuyện ngay sau khi ta thoát ra khỏi thiên hạ xã tắc đồ của ngươi, thì người luôn cho rằng cho dù ta có phá vỡ thiên hà xã tắc đồ thì sức mạnh sẽ bị tiêu hao, rìu bàn cổ cũng sẽ bị gãy, không phải vậy sao?”
“Trong mắt ngươi, loại người như ta hoàn toàn không thể thoát ra khỏi thiên hà xã tắc đồ, cho dù có thoát ra khỏithì cũng cạn kiệt sức lực đúng không?”
Dứt lời, Hàn Tam Thiên nhếch mép cười cợt, sau đó giận dữ hét lên, dường như muốn giải tỏa hết những bất mãn của bản thân từ trước đến nay: “ Nhưng mà người đã từng nghĩ qua rằng, rìu Bàn cổ không hề bị gãy, ngược lại đã được thức tĩnh.”
“Cái gì?” Lục Vô Thần sững sốt.
Tiếng hét giận dữ vang lên, hai mắt lóe lẫn tia lửa, trong tay bắt đầu tập trung sức mạnh.
Ầm!!!
Trên không trung, mây đen cuồn cuộn kéo đến mang theo những tia sấm chớp rềnh trời như bị rìu Bàn Cổ hút vào.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ.
Nhưng người kinh ngạc nhất chính là người đang đứng đối diện- Lục Vô Thần.
Ầm!!!
Cây rìu khổng lồ nên xuống, dưới lưỡi rìu là thành kiếm thần huyền hoàng của Lục Vô Thần, đột nhiên từ tư thế đúng rồi cơ thể bị đè khụy xuống.
Sau đó.
Giống hệt như đang bị núi Thái Sơn đè, còn Hàn Tam Thiên hệt như dùng rìu dời núi lấp biển, nhấn Lục Vô Thần từ trên không trung bay thẳng xuống đất.
Cái gì?
Kinh hoàng!
Xung quanh Lục Vô Thần lúc này, sự ma sát giữa không khí và lực tạo nên những tia lửa, cho dù Lục Vô Thần đã dùng toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn không thể cản trở đòn tấn công của Hàn Tam Thiên.
Cách không trung hàng ngàn mét là Hàn Tam Thiên đang đứng hiên ngang trong gió.
Nhưng người nằm dưới lưỡi rìu như Lục Vô Thần lại không thể làm bất cứ chuyện gì để lật lại tình thế. Kim quang và cơ thể, ngay cả kiếm thần huyền hoàng trong tay cũng không chịu sự khống chế của hắn, từ khi rời khỏi rìu bàn cổ của Hàn Tam Thiên thì chỉ nằm bất động dưới đất.
Ầm!!!
Dưới đất khỏi bụi mịt mù, kim quang dường như cũng biến mất trong lớp khỏi bụi đó.
Trái ngược với khung cảnh hỗn độn bên này, là đám người đứng trên mặt đất im lặng như tờ, ngay cả Áo Thế cũng ngày ngốc nhìn theo, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Vô Thần rơi xuống đất. - Tất cả bị kinh hãi như muốn ngất đi. Khung cảnh huy hoàng. Như một phép màu.
Hàn Tam Thiên đã đánh bại Áo Thế, sau đó lại đánh bại cả Lục Vô thần.
Hai kẻ mạnh nhất thế giới bát hoang, cuối cùng lại nhận cái kết đau khổ trong trận đấu này.
Từ khi thế giới Bát hoang hình thành, tam đại chân thần đã có giao ước với nhau, trước đến nay chưa từng có ai dám dùng sức mạnh của bản thân để lấn át hai vị chân thần
còn lại, nếu không trật tự của ba vị chân thần sớm đã đảo lộn, làm sao - có thể tồn tại được đến ngày hôm nay chứ?”
Vì vậy, không thể tưởng tượng được cú sốc mà Hàn Tam Thiên gây ra.
Ngậm mồm, tất cả mọi người đều ngậm chặt mồm lại, có người bởi vì
quả kinh hãi nên không thốt nên lời, còn có người bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt mà không nói nên lời.
- Mỗi người một biểu cảm, nhưng kết quả lại giống nhau một cách kì lạ.
Hàn Tam Thiên trên tay cầm rìu Bàn Cổ, lúc này từ từ đưa mắt nhìn lên.
Dưới mái tóc ánh kim kia vẫn là đối mắt hằn lên tia máu, vô cùng phẫn nộ nhưng đã có nét bình thản trở lại.
Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn xuống tất cả mọi người, nhỏ bé như những con kiến mà thôi.
Toàn thân Cô Du như đang run rẩy, không kìm chế nổi mà có một phản ứng lớn.
Cánh môi Lục Nhược Tâm bất giác run lên, không còn vẻ điềm tĩnh như lúc trước, bất giác sững sờ.
Nhưng không lâu sau đó, lập tức lấy lại bình tĩnh vì ánh mắt của Hàn
Tam Thiên lúc này đã đặt trên người CÔ.
“Lục Nhược Tâm.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng gầm lên.
Lục Nhược Tâm lúc này mới có phản ứng lại, lập tức lấy lại tinh thần.
“Ta cho người một cơ hội cuối cùng, người trả lời hay không?” Dứt lời,
Hàn Tam Thiên cầm rìu Bàn Cổ hướng về phía Lục Vô Thần bay xuống.
- -----------------