Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những bãi cỏ ngoài cùng của Khốn Tiên cốc dường như đều bị các lều trại chiếm đóng, đưa mắt nhìn khắp nơi đều chỉ toàn người là người.
Có đến hơn mười mấy vạn người ở đây, vô cùng huyên náo nhộn nhịp.
Trên bãi cỏ phân thành nhiều phe phái, một bên là đỉnh Lam Sơn do Lục gia làm chủ, một bên là Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh do quân đội liên minh làm chủ.
Ba phe phái này dường như chiếm toàn bộ trung tâm vòng ngoài cùng của Khổn Tiên Cốc.
Còn xung quanh họ là nơi tập trung của những nhàn sĩ khác.
Cũng như trước đây, không ít người đã kéo bè kết phải, trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này, con đường sống duy nhất cho những kẻ yếu chính là kết hợp lại với nhau, nếu không sẽ bị kẻ khác ức hiếp mà thôi. Ầm! Đột nhiên, trong ngọn núi Khốn Long đằng xa phát ra một tiếng nổ lớn kèm theo sự rung chuyển kịch liệt của mặt đất, trên không trung mây đen cuồn cuộn kéo đến, cảnh tượng vô cùng kì di.
Trong các lều trại ở Khốn Tiên cốc không một ai dám chạy ra ngoài, chỉ dám đưa mắt nhìn về phía núi Khốn Long.
Pång! Lại là một tiếng nổ phát ra.
Đột nhiên ngọn núi Khốn Long phình to ra, nham thạch trên núi bị nứt ra, xuyên qua những vết nứt đó có thể nhìn thấy được ánh sáng màu đỏ chói mắt ở bên trong.
“Công tử, có lẽ Ma Long sắp hồi sinh rồi.”
Bên ngoài Dũng Sinh Hải Vực, đứng bên cạnh vị thiếu gia của Lục gia Lục Nhược Hiên là đội tưởng đội phòng vệ Lục Dũng Sinh nhẹ nhàng nói.
Trong tay Lục Nhược Hiên cầm một cái quạt trắng nhẹ nhàng khép lại, đưa mắt nhìn sang khu vực của bọn người Hải Vực Dũng Sinh.
“Công tử, tên cẩu tặc Phù Thiên của Dũng Sinh Hải Vực nay đã ngang nhiên đi cùng với Dược Thần Các, lần hành động này chúng ta cần phải cẩn thậnhơn nữa.
Dù gì, Hàn Tạm Thiên cũng bị bọn chúng giết chết”
Lục Dũng Sinh lên tiếng nhắc nhở.
Lục Nhược Hiên đột nhiên mặt mày biến sắc: “Ý của người là ta không bằng Hàn Tam Thiên?”
“Thuộc hạn không có ý đó, thuộc hạ chỉ đang lo lắng cho an nguy của công tử mà thôi, mong công tử tha thứ.”
Lục Dũng Sinh bị dọa đến sắc mặt trắng bệt, vội vã quỳ xuống đất.
“Hành vi của bọn lang soi.
Nhưng mà lang và sói có mạnh đến đâu cũng bị lão hổ ăn thịt, còn ta sẽ ăn thịt lão hổ, truyền lệnh xuống, chuẩn bị xuất phát.”
Lục Nhược Hiên lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Sau khi Lục Dũng Sinh lui xuống, sau đó mười lăm phút sau, kèn phát lệnh của đỉnh Lam Sơn lập tức vang lên.
Kèn phát lệnh vang lên, Lục Nhược Hiên cầm cây quạt giương ra, cưỡi ngựa xông về phía xa núi của Khốn Long.
“Giết.”
Lục Dũng Sinh hét lên, vạn quân tinh nhuệ lập tức hùng hồn xông lên.
Nhìn thấy người của đỉnh Lam Sơn xuất phát, hai vị công tử của Hải Vực Dũng Sinh là Phù Tiên và Phù Nghĩa cũng vội vàng phất tay, mang theo binh linh xông lên đó. Hai gia tộc xung phong lên trước, các thế lực phụ thuộc cũng theo sau, hùng hổ xông tới núi Khốn Long.
Khắp nơi bọn họ đi qua đều khỏi bụi mịt mù.
“Tôn chủ.
Ta cũng truyền lệnh?”
“Khoan!”
Vương Hoãn Chi đưa tay ra ngăn cản, nhếch lên một nụ cười nhảm hiểm, bình thản nói: “Vội vàng gì chứ?”
“Nhưng mà tôn chủ, đỉnh Lam Sơn và Hải Vực Dũng Sinh bọn chúng đã xông lên hết rồi...”
“Những người trẻ thì bồng bột, làm việc gì cũng bốc đồng, bọn họ muốn thể hiện thì để cho bọn họ thể hiện thôi.
Đừng có ham lợi trước mắt mà quên họa phía sau lưng! Truyền lệnh xuống, mọi người hãy ở yên đợi lệnh, không có mệnh lệnh của ta, không ai được hành động.”
“Vâng.”
Diệp Cô Thành chau mày lại, cười lạnh, tên hồ ly Vương Hoãn Chi này, quả nhiên lợi hại, biết rằng xông lên trước sẽ bị Ma long và những đội quận khác tấn công, vì vậy đã không xuất binh, để cho hai bên Hải Vực Dũng Sinh là Đỉnh Lam Sơn đánh nhau đến mức kẻ sông người chết.
Vậy thì bọn họ sẽ là ngư ông đắc lợi, ngồi không mà vẫn hưởng lợi.
Đưa mắt nhìn ra khắp nơi, những lều trại khác cũng án binh bất động, những người này cũng không khác gì Vương Hoãn Chi, ai cũng đều xảo quyệt như nhau, và vô cùng thận trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Cô Thành không có một chút lo lắng gì, hài lòng gật đầu, xem ra hắn ta không ngốc.
Phía trước, giữa núi Khốn Long và Khốn Tiên Cốc là hai luồng binh mã kẻ truy người đuổi.
Cố gắng xông lên vùng núi Khốn Long trước, đối với bọn họ mà nói ai tiến lên trước thì