Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ tiếng kinh hô của Phù Ly, đám người Minh Vũ trực tiếp ngẩng đầu ngước lên nhìn, Tần Sương đang khóc lóc lúc này cũng hơi nâng đầu lên.
Giữa không trung, bên trong vô số tro tàn.
Một đạo kim quang màu đỏ chậm rãi rơi xuống cũng với tro tàn, ở trong đống tro đấy nó đặc biệt nổi bật.
“Đó là cái gì vậy?"
Phù Ly kinh ngạc nói.
Một đám người nhìn đến choáng váng, chỉ có Tần Sương, lúc này lại liều lĩnh, thả người bay thẳng về phía không trung.
Minh Vũ theo sát ngay phía sau, nhưng mà nàng ta cũng không cùng bay lên với Tần Sương, chỉ là nửa đường bố trí thêm mấy vòng tròn nước, thay Tần Sương ngăn cản nửa đường, giữ vững an toàn cho nàng.
Mặc dù, lúc này nhánh quân của Diệp Cô Thành đã không còn tính uy hiếp nữa.
Một phần đệ tử đã chạy thoát trước đo, một phần lại bị chết ở trong cơn sóng lửa, mà nhóm đệ tử đi theo sau cũng bị sóng lửa đánh cho nằm nghiêng ở trên mặt đất.
Bởi vì khoảng cách quá gần, tuy rằng bọn họ không nhận phải vết thương trí mạng nào, nhưng cơ thể lại bị cơn sóng đánh cho bị thương không nhẹ.
Mà bốn vị trưởng lão, lại đang hấp hối, làm gì có sức chiến đấu nào để đáng nói nữa.
"Tiểu Nhân Sâm."
Bay đến bên cạnh kim quang, Tần Sương vươn hai tay, đón được kim quang, bên trong kim quang, là một hạt mầm lớn bằng hạt đậu nành.
Đến khi nó rơi vào trong tay Tân Sương, kim quang biến mất, hạt giống kia cũng yên bình nằm ở trong tay Tần Sương.
Nhìn thấy hạt giống này, Tần Sương lại đau lòng mà rơi nước mắt.
Tiểu Nhân Sâm ngày xưa vẫn luôn vui vẻ, bây giờ, cũng chỉ còn lại hạt giống lớn bằng hạt đậu lạnh như băng này thôi.
Ngay chính giữa hạt giống, có dấu vết giống như một chiếc quần cộc, so với xung quanh có vẻ trắng hơn một chút, điều này khiến lúc mới nhìn qua, Tần Sương càng nhớ đến bộ dạng của Tiểu Nhân Sâm lúc còn sống.
“Đứa ngốc này."
Nén giận nhìn hạt giống, trong mắt Tần Sương đều là vẻ cảm động.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt, rồi rơi xuống bàn tay của Tần Sương.
"Tần Sương, chúng ta rút lui trước đi, lỡ như đám người này có viện quân thì phải làm sao đây?”
Lúc này Minh Vũ cũng thu vòng tròn nước lại, bay đến bên cạnh Tần Sương.
“Huống hồ, Nghênh Hạ cũng cần người chăm sóc.”
Tần Sương rưng rưng gật đầu, bỏ hạt giống vào trong lòng bàn tay, mang theo đám người Minh Vũ và Thu Thủy, bay về phía phái Hư Vô đang ở xa xa.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên.
Đã một lần nữa tham gia chiến đấu từ lâu, tuy rằng không biết tình hình cụ thể, nhưng anh biết tiếng nổ mạnh truyền đến từ con đường lớn kia, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mà đám người Tần Sương đã an toàn rời đi, chứng tỏ bọn họ có thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nhất định là có người xảy ra việc ngoài ý muốn.
Mang theo lửa giận, kim quang trên người Hàn Tam Thiên sáng chói, đánh Vương Hoãn Chi phải liên tục rút lui.
Thái hư thần bộ vô cùng quỷ dị.
Vô tướng thần công vô cùng tà môn, mặc dù công pháp của Vương Hoãn Chi cũng rất tà môn, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được.
Búa Bàn Cổ vừa lớn vừa rộng, đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi, không ai tránh được nó
Ngọc kiếm phối hợp Thiên hỏa Nguyệt luân, bây giờ ở trong tay Hàn Tam Thiên đã vô cùng thành thạo.
Hơn nữa có Bất diệt huyền khải hộ thân, trái phải có Đại Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu hộ tống, trong khoảng thời gian ngắn nhìn anh giống như chiến thần, cho dù Vương Hoãn Chi thân là bán thần, quanh người có vô số cao thủ trợ giúp. Nhưng vẫn bị Hàn Tam Thiên đánh cho người ngã ngựa đổ.
Hàn Tam Thiên giống như một tay đao phủ, mạnh mẽ cắt đứt hết đại trận của đám người Vương Hoãn Chi, đi vào một cách rất tự nhân.
Vương Hoãn Chi mồ hôi đầm đìa, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Hàn Tam Thiên, lão ta thật sự khó có thể hiểu được, vì sao có lão ta ở đây, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Hàn Tam Thiên như cũ?
Phải biết rằng, nói thế nào đi nữa thì lão ta cũng là Bán thần.
Tuy rằng không đến mức không chống đỡ được Hàn Tam Thiên, nhưng cũng không làm gì được Hàn Tam Thiên.
“Ông không thể nào đụng được đến tôi dù chỉ một chút, nhưng tôi có thể, ông có muốn biết không?"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười, Thiên hỏa Nguyệt luân hóa thân thành song kiếm, bay lên không trung, theo Hàn Tam Thiên cầm búa Bàn Cổ ở trong tay mà lao đến.
Thanh kiếm Thiên hỏa, chạm phải thứ gì đốt thứ đó, thanh kiếm Nguyệt luân, chạm phải thứ gì sẽ làm tan chảy thứ đó.