Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo một cú đấm lửa vừa đánh ra, lúc đầu vốn là đáng tới bé nhân sâm, lúc này trong cơ thể đột nhiên bắn ra một tia sáng màu xanh. Dưới ánh sáng màu xanh, thân thể của tên nhóc con lộ ra trắng non, tay trái của bé nhân sâm khẽ nâng, một đạo ánh sáng màu xanh liền bao trùng lấy Diệp Cô Thành. Thân thể Diệp Cô Thành đã ngã gục ở trước mặt đột nhiên chậm rãi bay lên, cuối cùng dừng ở giữa không trung.
Ánh sáng màu xanh trên người bé nhân sâm mạnh mẽ, vô số ánh sáng xanh thuận tay trái của nó cùng với ánh sáng xanh phát ra từ tay trái phát đang quấn quanh Diệp Cô Thành, từ từ rót vào xung quanh Diệp Cô Thành. Quanh người Diệp Cô Thành nhanh chóng bị ánh sáng xanh quấn quanh, giống như là cái kén.
"Tiểu thư, nó đây là đang làm gì?"
Ở nơi cao nào đó, Xi Mộng không khỏi nghi ngờ nói.
Lục Như Tâm không nói gì, hai mắt cũng không chớp gì cả, gắt gao nhìn chăm chú vào hiện trường nơi xa.
"Khụ!"
Đột nhiên, Diệp Cô Thành lúc đầu đã không hề có động tĩnh gì mạnh mẽ ho khan một tiếng, từng ngụm từng ngụm máu đen từ bên trong thuận theo chảy ra khỏi miệng. Mà càng quỷ dị chính là, lúc này Diệp Cô Thành đột nhiên đã hô hấp, chân tay cũng bắt đầu có có chút động tác.
Chết rồi nhưng sống lại!
"Chuyện này... Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tên kia đánh chết Cô Thành rồi lại cứu sống hắn?"
Ngô Diễn và mấy vị trưởng lão giống như phải gặp quỷ, khó tin tưởng nổi.
Đừng nói bọn họ, ngay cả mấy người Tần Sương cũng đang ngạc nhiên, bé nhân sâm làm như thế nào mà có thể cứu sống Diệp Cô Thành, đồng thời cũng nghi ngờ cuối cùng nó đang làm cái gì!
"Tỉnh rồi sao? Xin lỗi lão bà của ta! Ta đã nói rồi, ta muốn người phải nói xin lỗi!" Bé nhân sâm trừng trừng trợn mắt, lạnh lùng quát.
Diệp Cô Thành cảm giác một dòng nước ấm đang tràn ngập toàn thân. Mặc dù cả người vô cùng suy yếu, nhưng ít ra đã từ từ khá thể đau hơn. Diệp Cô Thành hơi giật giật cơ nhức, gian nan mở mắt: “Ai là lão bà của ngươi?”
"Tần Sương!" Bé nhân sâm lạnh giọng quát.
Một lúc trước, khi Diệp Cô Thành bắt nạt Tần Sương, bé nhân sâm lại bị Tần Sương sắp xếp ở lại trong phòng ở Tứ Phong, không cho phép ra ngoài. Bé nhân sâm không thèm nghe ai nhưng lại khúm núm với Tần Sương thật sự không đi ra ngoài. Cho nên sau khi xong việc mới biết được những chuyện này, trong lòng vốn đã vô cùng tức giận với Diệp Cô Thành, bây giờ, Diệp Cô Thành lại đả thương Tần Sương trước mặt bé nhân sâm, lập tức khiến cho bé nhân sâm trực tiếp nối giận.
"Tần Sương!?" Diệp Cô Thành sững sờ.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão bà của bé nhân sâm sẽ là Tần Sương! Tần Sương không phải thích Hàn Tam Thiên à?
Nhưng rất nhanh, Diệp Cô Thành liền đã hiểu rõ, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh lơ đãng: “Ngươi muốn ta xin lỗi Tần Sương phải không? Có thể. Có điều hiện tại ta rất suy yếu, không nói được,nói nhỏ một chút có được không?"
Mặc dù gia hỏa trước mắt đây rất mạnh, vừa rồi trực tiếp cắt đứt khí tức của mình, hiện tại lại không biết dùng biện pháp gì chữa sống cho mình, mục đích cứu sông mình lại là khiến bản thân xin lỗi Tần Sương. Diệp Cô Thành nảy ra một kế trong lòng. Nếu tiểu tử này mở miệng một tiếng đã gọi Tần Sương là lão bà, nói rõ sự thông minh của nó ít nhất không cao, mà cứ giày vò như thế càng lỗ to. Vì một câu xin lỗi ngược lại có thể lợi dụng hắn chữa trị khỏi mình.