Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhưng vẫn làm theo những gì ông ta đã nói, nhặt thanh kiếm lên rồi chậm rãi đi đến trước người hắn ta.
"Đứa nhỏ, đừng đau khổ."
Tần Thanh Phong nhẹ nhàng sờ lấy đầu của Hàn Tam Thiên, ông ta dùng toàn bộ sức lực của mình để nở một nụ cười thật tươi:
“Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể đứng trơ mắt nhìn ngươi giết nàng được chứ? Tuy rằng ta là một kẻ vô dụng, nhưng ta cũng giống như ngươi, từ đầu đến cuối đều là một nam nhân, là một nam nhân yêu thê tử như mạng."
"Vốn ta đã đáng chết rồi, sớm muộn gì ta cũng phải đền tội cho thôn Vô Ưu. Đơn giản rằng, ngươi khiến cho ta chết, cũng coi như là cái chết của ta còn có chút giá trị."
"Thù của Chu Dĩnh, thật ra ngươi giết ta mới là báo thù thật sự, hiểu chưa?"
“Vì sao lại như vậy?"
Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.
“Chu Dĩnh vốn là tiểu sư muội của ta, ta và muội ấy đều là đồ đệ của một sư phụ, cũng được gọi là thanh mai trúc mã, vô cùng hồn nhiên. Nàng ấy nảy sinh tình cảm với ta, nhưng ta lại chỉ coi nàng ấy như muội muội của chính mình. Sau này ta lại gặp Mộng Tịch.”
Trong mắt Lâm Mộng Tịch đều là nước mắt, gật đầu thật mạnh.
“Ta và Mộng Tịch vừa thấy đã yêu, rất nhanh đã rơi vào bể tình, nhưng ở trong mắt Chu Dĩnh, Mộng Tịch lại là người đã cướp đi tình yêu của nàng ấy, bởi thế nên nàng ấy gây khó dễ cho Mộng Tịch ở khắp nơi. Lúc đó ta vốn định sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho Chu Dĩnh biết, nhưng nàng lại cố chấp không chịu nghe, cứ cho rằng ta đã bị Mộng Tịch mê hoặc.”
“Vì để cho hai nàng có thể sống chung trong hòa bình, phần lớn thời gian ta đều đặc biệt đi đến Tứ phong tìm Mộng Tịch trước, sau đó, chúng ta sinh Sương nhi ra."
“Nhưng khi ta còn trẻ, lại vô cùng trầm mê sự nghiệp tu đạo mà xem nhẹ và không xử lý những chuyện tình cảm trong cuộc sống, không chỉ khiến cho Mộng Tịch và Sương Nhi thường xuyên giống như cô nhi và quả phụ, mà lúc đó, cũng bởi vì không thường xuyên ở Thất phong, nên mới khiến cho Chu Dĩnh càng thêm oán hận Mộng Tịch, thậm chí còn không phân biệt được tốt xấu, đi đến Tứ phong xảy ra xung đột với mẹ con Mộng Tịch."
"Dưới cơn tức giận, ta đã tát Chu Dĩnh một cái, nói rằng từ này về sau sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy nàng ấy nữa, nhưng ta không ngờ đến, chuyện này lại khiến nàng phát điên. Không ít đệ tử của Tứ phong đã bị nàng ấy giết chết một cách tàn nhẫn, ngay lúc đó sư phụ chưởng môn đã quyết định ban cho nàng tội chết, là do Mộng Tịch thông cảm cho nàng ấy, cho nên mới cầu xin chưởng môn, nhốt nàng ấy vào trong động Từ Vân, giữ lại tính mạng cho nàng ấy.”
“Đều là chuyện của quá khứ rồi, nhắc đến nó làm gì?"
Lâm Mộng Tịch lắc đầu, thở dài một tiếng.
“Lúc trước từ đầu đến cuối đều là do ta quá mức mê luyến thế giới ở bên ngoài, nên không chú ý đến chuyện của Chu Dĩnh, cũng không quan tâm đến mẹ con các ngươi, thế nên mới khiến cho Chu Dĩnh đi đến con đường ấy, cũng khiến cho mẹ con hai người phần lớn thời gian đều phải sống nương tựa vào nhau, lại còn phải xử lý đống phiền toái mà ta gây nên."
“Cho nên, Tam Thiên, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là do ta tạo nên, ngươi không cần phải áy náy."
Tần Thanh phong cười nói với Hàn Tam Thiên.
"Nhưng mà..."
Sau khi Hàn Tam Thiên nghe xong câu chuyện xưa này, tâm trạng lại càng trở nên khó chịu hơn, nhìn về phía Lâm Mộng Tịch hỏi:
“Vì sao vừa rồi bà không nói cho rõ ràng?"
"Ngươi đã nói, mạng của ngươi chính là mạng của Chu Dĩnh, người thay nàng ta báo thù là chuyện đương nhiên, về phần thù oán gì đó, cũng không quan trọng lắm.”
Lâm Mộng Tịch lắc đầu.
"Ngươi ấy, mạnh miệng mà lại hay mềm lòng, cho dù ngươi hay hạ thấp Hàn Tam Thiên, ngươi cho rằng ta không biết là người đối tốt với ta như thế nào sao? Đến khi sắp chết rồi, giờ ngươi còn muốn che chở ta mà không muốn giải thích! Ngươi muốn rằng cả đời này ta đều có lỗi với ngươi hay sao?"
Tần Thanh Phong cười đau khổ nhìn Lâm Mộng Tịch:
"May mắn thay, ta đã tới kịp."
“Đây là lúc ta trả ơn cho hai mẹ con ngươi rồi."
Tần Thanh Phong cười nói.
Nước mắt của Lâm Mộng Tịch nhẹ nhàng chảy xuống gương mặt, khóc rồi cười, cười rồi khóc.
Nàng ta rất hận Tần Thanh Phong, nhưng mà, làm sao lại không yêu ông ta được chứ?
Hận một người sâu đậm như thế nào, thì yêu một người, cũng sâu đậm bấy nhiêu.
"Ta vẫn còn một nguyện vọng."
Tần Thanh Phong cười nói, sau đó, nhìn về phía Tần Sương:
“Từ nhỏ đến lớn, ngươi cũng chưa bao giờ gọi ta một tiếng là phụ thân, ngươi có thể gọi ta bằng một tiếng phụ thân được không?"
Tần Sương khóc nức nở, nghe thấy những lời mà Tần Thanh Phong nói, ngay lập tức càng khóc lớn