Chương 848:
“Môi nhử?”
Mã Hải vội vàng nhìn về phía trước, lại nhìn thấy một thanh niên mặc đồ Đường, hai tay chắp sau lưng mặt không biểu cảm bước tới đây.
Người đó khí chất lạnh lùng, bước đi vững vàng nhưng lại không phát ra tiếng động, giống như một con mèo, vô cùng kỳ lạ.
Mã Hải giật mình, lập tức hỏi: “Anh là ai?”
Nhưng mà người thanh niên kia lạnh lùng nói: “Cô chủ U U đã có lệnh, chặt cánh tay của các người xuống rồi mới có thể trở về báo cáo kết quả!”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Mã Hải thay đổi rõ rệt.
Lâm Dương mặt không biểu cảm bước về phía trước.
“Vậy anh tới lầy đi!”
Lời nói này của Lâm Dương giông như kích thích người đàn ông.
Vẻ mặt của anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương mấy lần, hừ lạnh nói, “Cô chủ đã nói, nếu như anh không nghe lời thì mang anh về giao cho cô ấy xử lý. Anh đã cứng miệng như vậy, vậy đi theo tôi!”
Lời này vừa dứt, người đàn ông đột nhiên tăng tốc, giống như một mũi tên lao thẳng về phía Lâm Dương và Mã Hải.
Sắc mặt của Mã Hải lập tức thay đổi, vội vàng lấy điện thoại di động ra cầu cứu.
Nhưng đối phương đã lướt đến trước mặt ông ta, một tay trực tiếp túm lấy điện thoại di động của Mã Hải.
Xoạt!
Đầu ngón tay của Mã Hải còn chưa kịp bấm số trên điện thoại thì chiếc điện thoại đã biến mắt trong không khí.
Ông ta thở gấp, ngắng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy người đàn ông một tay cầm điện thoại, sau đó hơi dùng lực.
Răng rắc!
Điện thoại di động trực diện bị bóp nát.
“Hả?” Mã Hải sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.
Đó chính là chiếc điện thoại di động đời mới do nhà Nokia sản xuất. Độ cứng là tốt nhát trong số tất cả các điện thoại di động trên thị trường.
Nhưng trong tay của người đàn ông này, lại giông như đậu phụ…
Điều này phải đòi hỏi sức mạnh biến thái đến mức nào?
“Đưa điện thoại của anh cho tôi đi!”
Người đàn ông kia giơ chiếc điện thoại di động đã bị vỡ lên rồi lại nắm lấy cổ tay của Mã Hải sau đó phát lực, muốn bẻ gãy cổ tay đang còn lành lặn kia của Mã Hải.
Nhưng vào thời điểm then chốt này …
Vút!
Một âm thanh cực nhỏ truyền đến.
Sau đó liền nhìn thấy người đàn ông toàn thân run lên, cảm giác cổ tay của mình như bị thứ gì đó châm vào, đột nhiên rút tay lại lùi về phía sau.
Mã Hải vội vàng chạy ra sau.
“Hả? Cái gì vậy?” Người đàn ông nhìn lướt qua cổ tay mình, phát hiện ở đó xuất hiện một lỗ kim cực nhỏ, liền ngắng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Dương và Mã Hải.
Lại nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Mã Hải, còn Lâm Dương thì không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Không lẽ là tên nhóc anh?”
Anh ta khit mũi một tiếng rồi lao thẳng về phía Lâm Dương, dùng một dao hung hăng chém vào cổ Lâm Dương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!