Chương 2363:
Cuộc trò chuyện trên màn hình đột nhiên bị cắt đứt.
Võ Mỹ Hạnh ngẩn ra, vội vàng kêu lên: “Thưa ngài!”
Nhưng vô dụng.
Cuộc trò chuyện này đã bị cắt đứt.
Đôi mắt Lâm Dương nghiêm túc hơn, vội vàng đoạt lấy đi động nhìn vài lần, trâm giọng nói: “Công Tôn Đại Hoàng ở đâu?” “Cái gì? Võ Mỹ Hạnh trợn mắt há miệng.
“Mau nói cho tôi biết, Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu?” “Sao anh biết ngài Đại Hoàng? Chẳng lẽ anh là…” Toàn thân của Võ Mỹ Hạnh run lên, lập tức biết được thân phận của người này.
Người này là bác sĩ Lâm! Mọi chuyện lúc trước đều là điễn! Lâm Dương chỉ muốn thông qua chế tạo phiền phức, hấp dẫn sự chú ý của Võ Mỹ Hạnh, sau đó thông qua Võ Mỹ Hạnh tìm được tưng tích của Công Tôn Đại Hoàng.
Lâm Dương đã sớm chú ý tới điện thoại đi động của Võ Mỹ Hạnh vẫn đang gọi đi.
Anh cũng suy đoán được giọng nói phía sau cuộc trò chuyện là của ai.
Nhưng mà anh không nghĩ tới, vậy mà Công Tôn Đại Hoàng trực tiếp tắt máy.
Chăng lẽ anh bị phát hiện rồi? Không đúng! Biểu hiện của mình không chê vào đâu được, chỉ sợ Công Tôn Đại Hoàng đã cảm thấy hoài nghỉ rồi.
Dù sao đây là một con hồ ly lâu năm, một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, ông ta đều sẽ có cảnh giác.
Nếu là chuyện ngay cả ông ta đêu không thể chắc chắn, ông ta nhất định sẽ bảo người tới đây xác nhận một lượt.
Lão hồ ly này đúng là vô cùng cẩn thận! Cho nên bây giờ không thể tự mình vạch trân thân phận của mình Ta.
“Võ Mỹ Hạnh, nếu cô muốn sống, thì phải ngoan ngoãn phối hợp với tôi! Nếu cô muốn bây giờ chết đi, thì cứ vùng vấy tiếp đi“ Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Nhưng mà khiến người ta bất ngờ chính là, Võ Mỹ Hạnh lại không vùng vậy kịch liệt, trái lại nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lâm! Tôi hiểu Công Tôn Đại Hoàng, tôi nghĩ bây giờ nhất định là ông ta đang ẩn nấp ở chỗ kín nào đó, cũng phái người tới đây giám sát anh! Muốn.
xác nhận thân phận của anh!“ “Hả? Vậy kế tiếp tôi nên làm thế nào?” Lâm Dương hơi bất ngò hỏi.
“Anh lập tức đi tới chỗ mép bàn, cầm lấy súng trong ngăn kéo, sau đó khống chế tất cả người trong văn phòng, ép bọn họ đi chuẩn bị tiền, tôi sẽ lập tức bảo tài vụ chuyển khoản tiên đó cho anh, nhưng trước khi chuyển khoản cho anh, phải để cho tai mắt của Công Tôn Đại Hoàng nhìn thấy, đợi tay sai kia của ông ta bỏ đi! Anh cầm khoản tiền này rời đi, như vậy Công Tôn Đại Hoàng sẽ không hoài nghỉ anh là bác sĩ Lâm nữa!
Mà tôi cũng có thể an toàn trở lại bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng.” Võ Mỹ Hạnh nhỏ giọng nói.
Lâm Dương ngẩn ra: “Sao thế? Cô đang giúp tôi à?”