Chương 2302:
Tiếng động này, phát ra từ cổ tay của bác sĩ Lâm!
Anh lại cứng rắn bẻ gấy cổ tay của mình!
Giấy thoát khỏi sự trói buộc của Công Tôn Đại Hoàng!
Tráng sĩ tự bẻ cổ tay!
“Cái gì?”
Tiếu Minh Hàn trợn tròn mắt.
Một giây sau, cánh tay có phần cổ tay bị gãy của Lâm Dương hung hăng quét về phía Tiếu Minh Hàn.
Lực lượng thô bạo được truyền vào cánh tay.
Bịch!
Cổ của Tiếu Minh Hàn trong nháy mắt bị cánh tay đánh vào, cổ bị gãy đến mức biến hình, cả người xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không, sau đó nện mạnh xuống mặt đất, lịm đi không một tiếng động.
Bốn phía lúc này lặng ngắt như tờ.
Vô số ánh mắt dồn lên thi thể Tiếu Minh Hàn trên mặt đất.
Cũng bao gồm Công Tôn Đại Hoàng.
Ông ta không dám tin nhìn Tiếu Minh Hàn nằm ngay đơ không còn động tĩnh gì, lại nhìn người trước mặt mình.
Đã thấy một cánh tay hung hăng đánh về phía huyệt thiên linh của ông ta.
Công Tôn Đại Hoàng vội vàng buông cổ tay Lâm Dương ra, điên cuồng lui về phía sau trốn tránh.
Đến lúc kéo giãn được khoảng cách, mới nhìn thấy Lâm Dương đang nâng bàn tay lúc nãy anh tự bẻ gãy lên.
Anh dùng miệng ngậm kim châm, một tay còn lại thì đặt bàn tay bị gãy nối vào đoạn 1015 10/12 cổ tay, tiếp theo dùng kim bạc đâm vào chỗ bị đứt gãy, dùng kim bạc khâu lại.
Hơn mười châm đâm xuống, cổ tay vừa nãy bị gãy đứt, lại có thể sử dụng linh hoạt tự nhiên như cũ!
Người Trường Gổ nổi hết cả da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đây là thủ đoạn gì thế? Đây… đây là ảo thuật sao?”
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua chiêu thức quỷ dị như thế.
Đương nhiên, càng làm người khác rung động chính là thực lực của Lâm Dương.
“Đây mà là hạng tám Thiên Kiêu sao?
Ngay cả một tay của tôi mà cũng đỡ không nổi?” Lâm Dương lắc lắc cổ tay, bình tĩnh nói.
Hiện trường yên tĩnh im ắng.