Một người đàn ông để râu dài nhỏ giọng nói.
“Thực lực khoảng cấp bậc gì?” Ông Quang không chút để ý hỏi.
“Ít nhất… Có thể so được với Đại Ưng!”
“Đại Ưng?”
Đôi mắt ông Quang lại to thêm một vòng.
Toàn thân người xung quanh cũng không khỏi run lên.
Đại Ưng… Là cao thủ số một của ông Quang!
Cả tỉnh Quảng Liễu, không có mấy người là đối thủ của Đại Ưng!
Không nghĩ tới thực lực của người này có thể sánh bằng Đại Ưng.
“Một khi đã như vậy, vậy thì gọi Đại Ưng tới!” Vẻ mặt ông Quang không đổi nói.
Nghe thấy hai chữ “Đại Ưng”, sắc mặt mọi người bên phía ông Quang đều thay đổi.
Còn bên nhà họ Hứa, không có mấy người biết được người này là người phương nào.
Chỉ thấy một người lấy điện thoại ra gọi cho một số.
Khoảng mấy phút sau, một bóng dáng mặc áo gió lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh ông Quang.
“Ông Quang, ông tìm tôi?”
Giọng nói lạnh nhạt mà tràn ngập từ tính truyền ra.
Người nhà họ Hứa hoảng sợ.
Bọn họ mới chú ý tới người đàn ông mặc áo gió kia.
Người này xuất hiện từ khi nào thế?
Rõ ràng là vừa rồi không có ai ở bên cạnh ông Quang đúng không?
Người nọ là quỷ à? Sao tự nhiên xuất hiện như vậy?
Người nhà họ Hứa đều nói thầm trong lòng.
“Xem ra có cao thủ đến đây!”
Bà cụ Hứa mỉm cười, bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa.
Dù sao bà ta đã bày tỏ thái độ với nhà họ Hứa, nếu nhà họ Lôi bắt Lâm Dương, bà ta cũng không lo lắng gì.
“Đụng phải một tên phiền phức.” Ông Quang bình tĩnh nói.
“Phiền phức sao?”
Người tên Đại Ưng kia nhìn người nhà họ Hứa một vòng, mở miệng nói: “Ông muốn nói người nào?”
“Người trẻ tuổi bên kia!” Ông Quang dời mắt nhìn Lâm Dương.