Chương 1993:
Ông ta liếc mắt đánh giá ông cụ trước mặt một cái, suy nghĩ một lát nói: “Ông Vũ, chúng ta quen biết đã lâu rồi, ông có tâm tư gì, tôi còn có thể đoán được một chút, không có chuyện gì đặc biệt ông sẽ không rời khỏi Yến Kinh. Tuy trận đấu này có thể nói là đỉnh cao trong giới y học cổ Việt Nam, nhưng còn chưa tới mức khiến ông tự mình đến đây 2 BH: zs đúng không?”
“Ha ha, Vĩ Hùng, ông thật hiểu tôi!” Lã Tiến Vũ cười to, sau đó dán sát hơn vài phần: “Ông Hùng à, ông đều đã nói như vậy, vậy tôi không giấu diếm nữa, đây chính là không có chuyện gì sẽ không tới cửa! Lần này tôi tới, là phía trên yêu cầu.”
“Phía trên?”
Toàn thân Hà Vĩ Hùng run lên: “Ông là chỉ…
“Không sai, Phái Cổ!” Lã Tiến Vũ gật đầu.
Hà Vĩ Hùng im lặng rồi.
Lã Tiến Vũ mỉm cười, hai tay chắp ở sau lưng đi tới đi lui bên cạnh Hà Vĩ Hùng, miệng cũng nói tiếp.
“Giới y thuật cổ trong nước phân thành bốn phe phái, Phái Nam, Phái Bắc, Phái Cổ, Phái Ẩn! Hà Vĩ Hùng ông là người phái Nam, mà tôi thuộc Phái Cổ, chỉ tiếc Phái Nam là phái yếu nhất, bị mình bác sĩ Lâm đánh cho thua thảm bại! Thực sự khiến người ta thổn thức.”
“Phái Nam và phái Bắc chỉ là phái y ở thế tục, có tiếng mà không có miếng, thật sự muốn xem y thuật và năng lực, phải nói tới Phái Cổ và Phái Ẩn.” Hà Vĩ Hùng nói.
Lã Tiến Vũ mỉm cười: “Vĩ Hùng! Ông đối với năng lực của Phái Cổ hản là biết rõ.”
“Biết sơ một hai điều.”
“Vậy là được rồi, như vậy đi, tôi không nói linh tinh nhiều nữa, Vĩ Hùng, tôi không dối gạt ông, lần này phía trên bảo tôi tới, là vì hy vọng bác sĩ Lâm có thể hợp tác với Phái Cổ chúng tôi!”
“Hợp tác sao?”
“Theo phân tích bác sĩ Lâm nắm giữ mấy phương thuốc độc môn, phía trên nhất trí cho rằng trong tay bác sĩ Lâm có sách y tuyệt thế gì đó, mấy vị kia cho rằng, sách y tuyệt thế trong tay bác sĩ Lâm rất có khả năng là “Thanh Nang Thư” của thần y Hoa Đà cổ đại!” Lã Tiến Vũ nói.
“Cái gì? Thanh Nang Thư?” Hà Vĩ Hùng đều đã chấn động.
“Ví Hùng! Trận đấu y thuật lần này, thực ra tình cảnh của bác sĩ Lâm rất không có lợi, nhưng không phải là không có biện pháp xử lý. Nếu bác sĩ Lâm nguyện ý dùng chung “Thanh Nang Thư’ với Phái Cổ, như vậy Phái Cổ chúng tôi nguyện ý ra mặt nói chuyện với thôn Dược Vương, khiến bọn họ dàn xếp ổn thỏa, ông cảm thấy thế nào?” Lã Tiến Vũ mỉm cười nói.
“Tôi đi theo thầy nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói tới trên tay cậu ấy có “Thanh Nang Thư gì đó! Ông Vũ, chuyện này chỉ là suy đoán của các ông mà thôi!” Hà Vĩ Hùng hừ lạnh nói.
“Ôi chao, ai ôi! Cho dù không có Thanh Nang Thư, cũng phải có sách y tuyệt thế khác chứ! Vĩ Hùng à, ông đừng tức giận như vậy mài! Tôi nói cho ông biết, thây Lâm kia của ông đắc tội Phái Cổ chúng tôi không ít!
Tôn giáo của Phái Cổ chúng tôi bị cậu ta diệt, còn có nhà họ Văn nữa! Loạn hết cả lên, tộc nhân trôi dạt khắp nơi, tất cả đều tại thầy của ông làm hại, Phái Cổ chúng tôi còn chưa tìm cậu ta tính sổ đâu!”
“Tính sổ sao? Đó không phải là trừng phạt bọn họ đúng tội à?” Hà Vĩ Hùng nhổ nước bọt nói.