Chương 1965:
“Nhanh tống cổ đám người này ra ngoài cho tôi, đuổi bọn họ ra ngoài.” Trịnh Tú Lan lớn tiếng nói.
“Vâng sếp.”
Hai người bảo vệ do dự một lúc, sau đó vẫn quyết định đi lên trước.
Thế nhưng khi bọn họ vừa đến gần Lưu Quốc Bảo, Lưu Quốc Bảo đã trực tiếp đánh mỗi người một quyền, đánh vào trên mặt hai người bọn họ, cả hai đều ngã xuống đất.
“ÁI” Khách trong quán cà phê không ngừng hét lên.
Trịnh Tú Lan không khỏi giật mình.
“Ranh con, đừng tưởng cô có quán cà phê này thì có thể phách lối nhé, cô có biết chúng tôi là ai không? Cô có biết cháu gái của tôi là ai không? Cô có tin hôm nay tôi sẽ khiến cho quán cà phê của cô phải đóng cửa không!” Lưu Quốc Bảo chỉ vào Trịnh Tú Lan, lớn lối nói.
Nhà họ Lưu không ở Giang Thành, cho nên đối với chuyện ở Giang Thành, hiển nhiên bọn họ hiểu biết rất ít.
Mà Trịnh Tú Lan này, bọn họ cũng không nhận ra.
Thế nhưng mấy tay săn ảnh có mặt ở đây thì biết được.
Trịnh Tú Lan tức giận không nhẹ, liên tục gật đầu, nói.
“Được lắm, tôi muốn nhìn xem, các người làm cách nào khiến cho quán của tôi đóng cửa được!”
Sau khi nói xong, Trịnh Tú Lan lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dấy số.
m 1⁄12 Khoảng chừng một phút sau, một đám đàn ông xông vào bên trong quán cà phê.
Đám người nhà họ Lưu hơi giật mình.
“Cô chủ!”
Những người này đồng loạt cúi đầu chào Trịnh Tú Lan.
“Ồ, thật đúng là không nhìn ra con khốn này còn có chút bối cảnh đấy.” Cô gái mà trước đó châm chọc Tô Dư, lúc này cô ta che miệng cười nói.
“Bối cảnh ư? Hừ, chút bối cảnh nhỏ này thì tính là cái thá gì chứ? Bây giờ nhà họ Lưu chúng ta vượt xa quá khứ, chẳng lẽ còn không bằng một con nhỏ bán cà phê à?” Lưu Thu Yến vênh váo hất mặt lên tận trời, bà ta chỉ vào Trịnh Tú Lan rồi nói.
“Ranh con, tao nói cho mày biết nhé, đừng cho rằng mày gọi người đến đây là chúng tao phải cúi đầu sợ hãi, hôm nay chuyện giữa chúng tao và thằng nhóc họ Lâm này, nếu như mày thật sự dám nhúng tay vào, vậy chúng tao sẽ xử lý mày luôn.”
“Bà nói cái gì?” Trịnh Tú Lan tức đến mức bể phổi, cô ấy giận sôi người, lập tức muốn gọi vệ sĩ của mình cho đám người này một bài học.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dương ấn vai cô ấy xuống, anh bình tĩnh nói.
“Tú Lan, chuyện này cô đừng quản.”
“Anh Lâm” Trịnh Tú Lan nghiêng đầu nhìn Lâm Dương.
“Nói một cách nghiêm túc, đây là chuyện nhà tôi, tôi sẽ tự xử lý.” Lâm Dương lên tiếng.
Trịnh Tú Lan chần chờ một lúc, sau cùng vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói.
“Được rồi, anh Lâm, tôi nghe theo anh.”
Sau khi nói xong, Trịnh Tú Lan đứng lui qua một bên.
“Biết điều đấy.” Lưu Thu Yến khẽ cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!