Chương 190
Lời nói này của Lâm Dương có thể nói là hoàn toàn khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường sợ hãi.
“Cậu đang đánh rắm cái gì vậy? Trên thế giới này còn có bệnh mà Phó viện trưởng Long không thể chữa trị được sao? Cậu cho rằng Phần Tịch là chứng bệnh khó chữa nào sao? Đối với Phó viện trưởng Long của tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một chứng bệnh có thể giải quyết được chỉ trong một động tác thôi! Cậu cho rằng ai cũng là ếch ngồi đáy giếng như cậu sao!” Bích Nhàn ngay lập tức mắng chửi.
“Đã như vậy, vậy thì bà cứ để cho Phó viện trưởng Long của bà chữa trị đi! Nếu như nói chu kỳ điều trị quá dài, bà có thể nhờ ông ta nói thử về phương pháp điều trị. Mọi người đều là bác sĩ Trung y, đều là người có chuyên môn.
Cách có thể chữa khỏi hay không, mọi người nghe xong thì có thể hiểu rồi.” Lâm Dương lại nói.
Câu nói này, lập tức khiến cho Bích Nhàn ngay lập tức chuyển tầm mắt sang nhìn chằm chằm vào Long Thủ.
Vô số ánh sáng xung quanh cũng toàn bộ tập hợp qua đây.
Trong ánh mắt của mọi người đều là sự mong đợi.
Mong đợi Long Thủ có thể cho bọn họ câu trả lời khẳng định, có thể tát mạnh vào mặt của Lâm Dương.
Nhưng mà… Long Thủ đã im lặng.
Khoảng một phút sau, ông ta mới chậm rãi mở miệng: “Phương pháp chữa trị … quả thực là có, nhưng … điều kiện có chút … khắc nghiệt.
Lời này vừa dứt, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì chính là nói, Phó viện trưởng Long vẫn có cách!”
“Lâm thần y, đã nghe thấy chưa? Ha ha, lần này cậu còn có gì để nói?”
Mọi người dùng giọng điệu chế giễu cười với Lâm Dương.
“Đừng vội, các ông không nghe thấy ông ta nói điều kiện khắc nghiệt sao?” Lâm Dương nói.
“Cậu không cần phải quan tâm nó là gì, dù sao có thể chữa khỏi là được. rồi!” Bích Nhàn khit mũi lạnh lùng.
“Ông ta chỉ có thể chữa khỏi cho một người, cũng gọi là chữa sao?” Lâm Dương lại hỏi ngược lại.
Bích Nhàn liền sửng sốt.
Vũ Văn Mặc và những người khác cũng không khỏi giật mình.
Lại nghe thấy Lâm Dương thờ ơ nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, phương pháp điều trị của Long Thủ là dùng vật lý trị liệu kết hợp với dược liệu quý hiếm để tiến hành phục hồi cơ và tĩnh mạch đúng không? Vật lý trị liệu rất đơn giản! Ai cũng có thể làm được, nhưng điều kiện dược liệu quý hiếm này thì quá khắc nghiệt. Hiện tại thứ duy nhất có thể giúp cho cơ bắp của con người hồi phục chính là hoa sen tuyết, hơn nữa phải là hoa sen tuyết trăm năm, hoa sen tuyết trăm năm thì quý giá đến thế nào không cần tôi nói cũng biết, nhưng cái này cũng chỉ có hiệu quả đối với vết thương cân mạch thông thường. Đối với Phần Tịch thì không có hiệu quả. Thứ duy nhất có tác dụng đối với vết thương của Phần Tịch là sen tuyết nghìn năm. Sen tuyết nghìn năm có thể gọi là vô giá, hơn nữa đã rắt lâu rồi không xuất hiện. Một đoá xuất hiện gần đây nhất là chín mươi năm trước, Nam Phái của các ông có năng lực bằng trời có thể làm được trên máy trăm hoa sen tuyết ngàn năm sao? “
Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, toàn bộ khán giả đã hoàn toàn run sợ đến biến sắc.
“Phó viện trưởng Long, cậu ta… lời của cậu ta nói là thật sao?” Bích Nhàn lo lắng nhìn Long Thủ, sốt sắng hỏi.
Đôi mắt của mọi người lại tập trung vào người của Long Thủ.
Nhưng mà lần này, Long Thủ rất lâu cũng không lên tiếng, một lúc sau mới lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương một cái nói: “Mọi người đừng lo lắng, cho dù bây giờ không còn cách nào khác, sau này tôi cũng sẽ tìm ra cách chữa trị cho khỏi cho các ông. Ưu tiên hàng đầu chính là nhanh chóng giải quyết cái tên đến Nam Phái của của tôi gây rối này, nều không danh tiếng của Nam Phái sẽ bị hủy hoại! “
Nghe đến câu này, mọi người đã hiểu ra tất cả.
Long Thủ…không có cách nào có thể làm được.
Có thể ông ta muốn nói dối, nhưng có Lâm Dương áp bức, ông ta hoàn toàn không thể nào nói dối.
“Các người còn ngắn ra đó làm cái gì? Lên đi, mau đè người này xuông cho tôi!”
Trương Tiểu Yến ở bên này hét lớn lên.
“Lên! Lên lại đi! Toàn bộ lên cho tôi! Cậu ta chỉ có một mình, các người nhiều người như vậy không lý nào lại sợ một mình cậu ta sao? Toàn bộ xông lên hết cho tôi!”
Trương Tiểu Yến hung dữ hét lên.
Nhưng lần này, không có ai tiền lên trước nữa.
Bị khai trừ ra khỏi Nam Phái thì có là gì?
Rời khỏi Nam Phái, ít nhất bản thân còn có một con đường sống để tiếp tục làm bác sĩ, nếu cứ tiếp tục lên như Vậy, có thể sẽ thành một kẻ tàn phết Mọi người run lẫy bẫy, không ai dám ra mặt.
“Các người … được được được! Máy người các anh lát nữa toàn bộ cuốn gói rời đi hết cho tôi!” Trương Tiểu Yến tức giận nói.
“Giáo viên Trương, chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta, hay là các cô lên đi?” Một thành viên của Nam Phái nghiền răng nghiền lợi nói.
Dù sao thì cũng sắp bị khai trừ rồi, anh ta cũng lười biếng để khách sáo nữa.
Câu này có thể nói là đã đánh trúng điểm yếu của Trương Tiểu Yến.
Cô ta toàn thân run rẩy, đứng yên lặng tại chỗ một hồi lâu lại không nói được lời nào.
“Long Thủ, tôi thấy hay là bản thân ông đích thân ra tay đi!
Đừng hy sinh các thành viên của Nam Phái các ông nữa.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Long Thủ nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo, biết được bản thân đã không còn đường lui, liền tiến lên trước một bước.
Trong phút chốc, toàn bộ hiện trường yên lặng xuống.
Ngoại trừ âm thanh rên rỉ trên mặt đất ra.
Nhưng chính vào lúc này …
bùm!
Cánh cổng của hiện trường lại được đầy ra, và sau đó lại có vô sô người âm âm xông vào.
Trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn, tắt cả mọi người ở hiện trường đều bị vây kín.
Người đứng đầu chính là Tập Viên, người vừa rời đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói không biết là của ai truyền phát ra trong hội trường.
“Lâm thần y, cậu đến Nam học của chúng tôi gây sự, làm hại người của Nam Phái chúng tôi. Cậu không chỉ vi phạm pháp luật, còn gây rối trật tự của Nam Phái chúng tôi, phá vỡ nội quy của Nam Phái, hơn nữa còn làm tổn hại đến danh tiếng của Nam Phái chúng tôi, cậu đã muốn đối phó với Nam Phái, vậy thì Nam Phái của chúng tôi sẽ có gắng hết sức lấy bạo lực để chống lại bạo lực! “
Giọng nói này dừng lại ở đây, sau đó là một tiếng gào thét lớn: “Tất cả các thành viên của Nam Phái, nghe đây, chỉ cần ai có thể chế phục được tên côn đồ này, người đó sẽ được thăng cấp làm trụ cột! Và suốt đời được hưởng mọi điều kiện và dịch vụ do Nam Phái cung cấp.! “
Câu nói này đã hoàn toàn làm bùng cháy tất cả thành viên của Nam Phái.
Mọi người sục sôi, nóng nảy và nhiệt huyết.
Mọi ánh mắt nhìn Lâm Dương đều trở nên giống như dã thú.
Hồng Gia Lạc đang run rẩy.
Sắc mặt Tần Bách Tùng ngay lập tức thay đổi, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu nhưng cũng vô dụng.
Ai muốn gặp rắc rối với Nam Phái?
“Các vị Nam Phái, các người làm như vậy có phải là có chút hiếp người quá đáng rồi không?” Liễu Như Thi ở đẳng kia không nhịn được lên tiếng.
“Cô Liễu, rốt cuộc là ai hiếp người quá đáng cô còn không nhìn rõ sao? Người ta đã bắt nạt trên đầu của Nam Phái tôi rồi!” Trương Tiểu Yến ở bên này tức giận nói.
“Như Thi, em cứ mặc kệ đi, chúng ta xem kịch là được rồi.” Nam Hành cười nhẹ nói.
Anh ta chỉ mong sao vị Lâm thân y này nhanh chóng bị người của Nam Phái phế bỏ.
Liễu Như Thi cau mày không nói gì.
Cục diện ở hiện trường đã mắt kiểm soát rồi…