Chương 1270:
“Sư phụ, đừng mà, đệ tử không dám, đệ tử sẽ không ra nữa đâu!” Lệ Vô Cực đau khổ nói.
“Như vậy mới đúng chứ.” Kinh Mẫn thở hắt ra một hơi.
“Nhưng mà sư phụ, nếu không làm vậy, chúng ta biết dùng cách nào rời khỏi đây được?”
“Rồi cũng sẽ có cách… Vừa nấy bác sĩ Lâm đã nói, đệ tử Kỳ Lân Môn vô tội, sư phụ thấy rất đúng. Cho nên sư phụ không rời khỏi hang động này nữa, nhưng hai đứa còn trẻ, không thể cứ ở lại đây mãi… Bác sĩ Lâm, tôi có một cách cho hai người rời khỏi nơi này.”
Kinh Mẫn nói.
“Cách gì?” Lâm Dương lập tức nói.
“Bác sĩ Lâm, cậu có tài năng trời cho, tinh thông y thuật, có thể đánh bại Vô Cực, ắt hẳn trên phương diện võ học cũng rất phi thường.
Sự tồn tại của cậu tương đương với thiên tài đương thời, cho nên tôi tin cậu học cái gì cũng nhanh. Nếu vậy thì cậu tu luyện Kỳ Lân Biến ngay tại đây đi! Sau đó dựa vào võ học Kỳ Lân Biến dẫn Vô Cực rời khỏi nơi này.” Kinh Mẫn nói.
xác suất phá vòng vây rất cao.”
“Thì ra là thế.” Lâm Dương bừng tỉnh gật đầu.
“Hơn nữa trong khoảng thời gian ở trong lao ngục, tôi cũng đã nghiên cứu qua Kỳ Lân Biến, nên tôi cũng có thể chỉ dẫn và làm mẫu một chút… Bác sĩ Lâm, thời gian của tôi…
Chắc là không còn nhiều lắm, cậu mau bắt đầu đi…” Kinh Mẫn suy yếu nói.
Lâm Dương đồng ý, rút một sợi chỉ trên tay áo ra, buộc vào châm bạc sau đó bắn ra.
Vèo.
Châm bạc cuốn lấy bí tịch Kỳ Lân Biến, kéo cuốn sách tới.
Lâm Dương lập tức cầm lọ cồn trong tay Lệ Vô Cực, dùng chút cồn cuối cùng đổ lên cuốn bí tịch, lúc này mới lật xem.
Tốc độ lật sách của anh rất mau, một tờ giấy chỉ đọc hai ba giây liền lật sang trang khác.
Lệ Vô Cực còn tưởng rằng Lâm Dương chỉ đang tóm tắt giản lược nội dung cuốn sách.
“Tôi cho cậu nửa tiếng, cậu nhanh một chút.” Kinh Mẫn mở miệng nói.
Nhưng Lâm Dương lại như không nghe thấy, tiếp tục lật xem.
“Cậu Lâm, cậu mau chuẩn bị đi, xem từ Chương một trước, tôi sẽ giải thích cho cậu.”
Kinh Mẫn nói.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương khép bí tịch lại, mở miệng nói: “Ông có thể bắt đầu diễn giải, tôi xem xong rồi.”
“Xem xong rồi à?”
Kinh Mẫn và Lệ Vô Cực cực kỳ sửng sốt, ngạc nhiên khó tin nhìn anh.
“Anh… Lẽ nào ban nãy anh đang xem bí tịch sao?” Lệ Vô Cực ngơ ngác hỏi.
“Tất nhiên.” Lâm Dương gật đầu.
“Cậu Lâm, nơi này dễ bảo vệ khó tấn công, bọn họ muốn xuống đây thì chỉ có thể xuống lần lượt từng người một, hơn nữa vách đá trơn trượt, không thể nào sử dụng quyền cước được, chỉ trong chốc lát bọn họ không thể nào vào được cái hang này, chúng ta hoàn toàn còn thời gian để từ từ suy nghĩ, cậu tuyệt đối đừng nên gấp gáp, vẫn nên xem xét cẩn thận kỹ càng lại một lần nữa đi! Luyện võ cũng không thể qua loa sơ suất, nếu lỡ như xảy ra sai sót gì, một khi bị tẩu hỏa nhập ma thì nguy hiểm lắm.” Kinh Mẫn yếu ớt nói.
“Trưởng lão Mẫn không cần phải lo lắng quá, tôi nói rồi, tôi đã đọc hết rồi, nếu như trưởng lão Mãn không vậy có thể kiểm tra tôi thử xem!” Lâm Dương nói.
Vừa nói dứt câu này, Kinh Mãn cũng hơi ngờ ngợ.
“Sao có thể chứ? Một cuốn sách như thế mà mới mấy phút anh đã đọc hết rồi hả? Bác sĩ Lâm, chẳng lẽ anh còn có khả năng đọc tới đâu là nhớ tới đó?” Lệ Vô Cực cũng không tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!