Chương 1189:
“Tôi nghĩ làm vậy là không được đâu.
Theo tôi chỉ cần cho hắn chút tiền chút quyền, cho hắn thấy là Hiệp Hội Võ Thuật xem trọng hắn, cho hắn chút địa vị trong hội, nếu hắn có não thì hắn sẽ đồng ý thôi” Người này nói, hẳn là rất tự tin với địa vị của Hiệp hội võ thuật.
“Thiên tài trăm năm có một đương nhiên phải quý mến, cả thiên hạ có biết bao nhiêu người đều để ý đến anh ta. Sắp tới Hiệp hội võ thuật, là dịp được cả giới võ học chú ý tới.
Với thực lực của anh ta, chắc chắn sẽ tung hoành trong đó, dễ dàng nắm được thành tích cao. Lúc đó chẳng phải anh ta sẽ càng nổi hơn sao, cần gì phải vào Hiệp Hội Võ Thuật làm gì.” Một người đàn ông phản đối.
“ Tôi cũng thấy không nên như vậy.”
“Thôi tìm cách khác đi.”
Nhiều người tỏ thái độ không đồng ý.
Trịnh Nhã Vân nhăn mặt không nói gì.
Trong phòng họp lúc này, mọi người lời qua tiếng lại huyên náo.
Ngoài hành lang, có tiếng bước chân đang tiến đến ngày càng gần.
Người con gái đang gác ở cửa, chăm chú nhìn người đang bước tới.
Anh ta rất đẹp trai, nhưng mặt mũi lại góc cạnh mang khí chất của người quen với việc đánh đấm. Bên cạnh đó, bộ đồ Tây của anh ta lại khiến người ta cảm thấy anh ta rất nho nhã, học thức.
Cô gái thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, đồng thời, ánh mắt anh ta cũng nhìn qua cô.
Nhưng chỉ vài giây, sau đó anh ta rời mắt sang chỗ khác ngay, nhanh chân tiến vào phòng họp.
“Đứng lại Cô gái khoanh tay, lạnh lùng nói :“ bí thư Vân không mời bất cứ ai vào phòng họp, nếu anh có việc gì thì hãy chờ ở đây.”
“Vậy tôi hỏi cô một chút chuyện được không?” Anh ta nhìn chăm chú cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Cô gái không đáp lời.
Anh ta nói tiếp :“ Tôi muốn biết, lúc nãy ai đã đánh em gái tôi Lương Huyền Mi bị thương?”
Cô gái vẫn không nói gì, chỉ một mực ngăn anh lại, không cho anh tiến vào bên trong.
Người đàn ông đã hết kiên nhẫn, sau đó ngay lập tức dùng chân đạp vào cửa phòng họp.
“Anh muốn chết phải không?”
Cô gái tức tối, một tay đưa lên năm bả vai của nam thanh niên, vận sức muốn làm gấy vai anh.
Nhưng vai người thanh niên chỉ hơi run lên một chút chứ không bị chấn động gì lớn.
Rầm.
Cô gái bỗng bị chấn động mạnh, cả người bay lên va vào cửa phòng họp, cả người cô đều bất động khó đứng lên được.
Cô gái cảm thấy quá sợ hãi, không hình dung được trước mắt mình là ai mà lại có uy lực đến vậy.
“Cô thật là phiền toái.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Cô gái hoàn hồn, bặm môi, cắn răng nhất quyết không để người đàn ông đi qua.
Lần này người đàn ông có vẻ không muốn nể nang thêm gì nữa.
Cô gái vận hết sức mình tung ra một cú chưởng, nhưng đòn đánh còn chưa kịp đến gần đối phương, đã bị nam thanh niên khóa tay, lợi dụng lực của cô để tấn công ngược lại, ném cô về phía cuối hành lang.
Vèo.
Cô gái bị hất tung ra sau, ngã vào bức bích họa cuối tường, khiến tường bị nát gần hết. Cô lăn từ trên xuống mặt đất, mặt mũi xám ngoét.