Mà nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Đao Bạch Phượng lại một vẻ mặt vui mừng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh trở về rồi sao?”
“Em đã đặc biệt chuẩn bị châu chấu chiên giòn cho anh.”
“Đại bổ đó, anh nhất định phải nếm thử một chút a. . .”
Bùi Nguyên Minh há hốc mồm, mắt trợn trắng, cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng vẫn áp chế tâm tình của mình, nói ra: “Đa tạ.”
“Chẳng qua tôi buổi sáng, không thích ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, tôi thích ăn chay.”
“Món châu chấu chiên giòn này, trước hết để qua một bên đi, giữa trưa hâm nóng tôi sẽ ăn.”
Đao Bạch Phượng chớp chớp đôi mắt đẹp, chần chờ một lát sau, nói: “Như vậy, vậy trước tiên cất lại đi.”
“Anh phải biết, đây chính là đặc sản của Giới Thành chúng em.”
“Nhiều khi, có tiền cũng mua không được.”
“Có tâm, có tâm a.”
Bùi Nguyên Minh lúc này, mới hoàn hồn ngồi xuống trở lại, múc một bát cháo yến mạch, sau đó bắt đầu chậm rãi ăn.
Bùi Nguyên Minh ngay từ đầu, còn sợ Đao Bạch Phượng chuẩn bị bên trong cháo hoa, sẽ có vật gì đặc biệt hay không.
Nhưng sau khi ăn mới phát hiện ra, ngược lại là không có vật gì đặc biệt, đơn thuần chỉ là ăn rất ngon mà thôi.
Nếu như nói, thực phẩm cũng phân chia đẳng cấp, thì bữa cơm này, mặc dù không phải cấp bậc chiến thần, nhưng cũng tuyệt đối là cấp bậc binh vương.
Điểm này, ngược lại là làm cho Bùi Nguyên Minh có chút kinh ngạc.
“Đúng rồi, Bùi Nguyên Minh, em nghe nói anh là dựa vào bản lãnh của mình, để trở thành Đại biểu Võ Minh Đại Hạ, đúng không?”
“Chuyện gì xảy ra, anh có thể kể lại cho em nghe một chút được không?”
“Còn có, em nghe nói anh còn là chủ tịch Thương Minh Đại Hạ, vị trí này, cũng không phải là có tiền mà có thể ngồi.”