“Lão già kia, vốn dĩ cũng không đứng tại chúng ta bên này, hiện tại, chỉ sợ tình huống càng thêm phiền phức. . .”
Ngay lúc này, điện thoại Trần Thiên Cương bỗng nhiên rung lên.
Hắn cầm điện thoại di động lên liếc nhìn qua, sắc mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Trần Địa Sát khẽ nhíu mày: “Trần đại thiếu, ngươi đến cùng có nghe ta nói chuyện hay không a?”
“Tiểu tử họ Bùi kia, chúng ta đến cùng có chơi chết hắn hay không a! ?”
“Chơi chết sao? Tại sao phải chơi chết chứ?”
Trần Thiên Cương tùy ý lấy ra một điếu xì gà dài nhỏ, sau khi châm lửa, phun ra một vòng khói thật to.
“Ta vừa mới nhận được tin tức, Đao Bạch Phượng đã phát điên.”
“Nàng nhận định, họ Bùi chính là người mệnh trung chú định của nàng.”
“Như vậy, một khi họ Bùi rời khỏi Giới Thành, lấy tính tình của nàng mà nói, coi như không tự sát, cũng sẽ buồn bực sầu não mà chết. . .”
“Xem ra, rất nhanh ta liền có thể thượng vị.”
“Đại Tế Ty, thật sự không lừa ta. . .”
………………………………………………………….
Ngày và đêm tại Giới Thành, không khác gì thế giới bên ngoài.
Khi mặt trời lặn hẳn, toàn bộ Giới Thành đều được đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, vô cùng làm cho người yêu thích.
Bùi Nguyên Minh vừa mới thử đem một sợi nội tức trong cơ thể mình, dung nhập vào trong cơ thể Đao Bạch Phượng, đi ra khỏi phòng, sắc mặt có mấy phần mỏi mệt.
Anh vốn dĩ cảm thấy, làm như vậy hẳn không có bao nhiêu tác dụng, nhưng không biết vì cái gì, tại sau khi anh dung nhập nội tức của mình, Đao Bạch Phượng thế mà khôi phục mấy phần.
Ngoại trừ tinh thần vẫn chưa được bình thường như cũ, vẫn còn nhận định Bùi Nguyên Minh, là người trong định mệnh của nàng ra, thì tẩu hỏa nhập ma của nàng, dường như đã lắng lại không ít.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!